Chương 24: Này, cậu thích người như thế nào?

Trước khi thi đấu bắt đầu, bảo vệ còn cho người lại đây nhắc nhở, nói hai bên đường chạy không cho phép treo biểu ngữ [Tấm băng có viết khẩu hiệu ]. Nhưng không sao cả, lớp 11-1 đã phát huy đầy đủ sức mạnh của soái ca, phái Vu Nhất Chu đi cùng vừa vặn ngồi ở trung điểm thương lượng với lớp 10, thành công đem "Sơn hô sóng thần Lâm ca lớp tôi" chuyển dời đến chỗ cao nhất trên khán đài, phải nói thế nào, đương nhiên là càng kiêu ngạo.

Bởi vì thành tích ban đầu cùng hạng mục thú vị đại hội thể thao, Lâm Cạnh ở trường Sơn Hải đã quét hai làn sóng tồn tại, cho nên hiện tại vừa nghe nói cậu còn phải chạy 400 mét, rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, cả Lý Mạch Viễn cũng vứt bỏ đề đi quảng bá hô hoán cổ vũ cố lên —— còn phần vì sao thời gian Lâm ca tạm thời chạy 400 mét còn có thể được quảng bá, thì đương nhiên là bởi vì lớp 11-1 có người ở đài phát thanh, La Lâm Tư chỉ liếc mắt nhìn lớp mình một cái, là có thể mặt không đổi sắc tại chỗ đi đưa tin, một bên "Hy vọng các vận động viên đều có thể bảo vệ thân thể tốt", một bên "Chúc bạn học Lâm Cạnh có thể lấy được thành tích tốt", năng lực lấy việc công làm việc tư siêu tuyệt.

Bên kia, Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh còn chưa đi đến nơi đánh dấu, cũng đã thấy được biểu ngữ sơn hô sóng thần trên khán đài, cùng với một đống khán giả lớp 11-1.

"……"

"Lâm ca." Trịnh Bất Phàm từ phía sau chạy tới, "Đi, tớ đưa cậu đến chỗ đánh dấu."

"Biểu ngữ này cũng quá long trọng rồi." Quý Tinh Lăng hỏi người bên cạnh, "Này, nếu cậu chạy không được giải nhất, thì cậu tính làm sao bây giờ?"

Lâm Cạnh trả lời: "Tự sát tại chỗ."

Quý Tinh Lăng: "…… Khụ, kiểu này tôi cảm thấy cậu có chút khoa trương."

Trịnh Bất Phàm cười nói: "Không chỉ có lớp chúng ta có biểu ngữ, lớp nào cũng có, chẳng qua chúng ta chiếm được chỗ tốt thôi, Lâm ca cậu ngàn vạn lần đừng có áp lực."

"Tôi không áp lực." Lâm Cạnh hoạt động người, lại hỏi, "Chu Chương rốt cuộc làm sao vậy?"

"Cậu ta sao," Trịnh Bất Phàm hạ giọng, "Kỳ thật giữa trưa tôi cùng thầy Tống đã đến phòng y tế nhìn thử, cậu ấy hình như là bị học sinh trường khác đánh, Lão Vương đã gọi phụ huynh, mới đưa cậu ấy đi bệnh viện."

Quý Tinh Lăng: "……"

Lâm Cạnh cũng sửng sốt: "Trường khác, trường trung học phụ thuộc Cương Tam?"

"Đúng đúng, chính là Cương Tam." Trịnh Bất Phàm khó hiểu, "Lâm ca sao cậu biết?"

"Lúc ăn trưa đụng phải."

Cho nên đám người kia thật ra là tới tìm Chu Chương gây chuyện? Chẳng qua là trùng hợp đụng tới giáo bá trong truyền thuyết của Sơn Hải trong quán mì, không nhịn được nhìn nhiều lần, lại bị Cát Hạo nghĩ thành "Tinh ca em cảm thấy bọn họ là tới tìm anh", do đó dẫn ra một hồi hiểu lầm. Nếu thật là như vậy, thì giữa trưa không phải là do đối phương khiêu khích, mà là đại thiếu gia không có lý do mà đã dịch ghế trừng người ta, hơn nữa đồng lõa Vu Nhất Chu vỗ bàn, làm khách hàng vô tội sợ tới mức làm rớt chén rồi khom lưng, trong sạch tốn mất hai mươi nguyên.

Lâm Cạnh quay đầu, ánh mắt cùng tâm tình đều rất phức tạp, xong rồi, lần này cậu tám phần mười là muốn thanh danh càng thêm lan xa, bị truyền thành người khác đến gần trường Sơn Hải ăn bữa cơm cũng không được cho phép bởi thế lực cực kì ác.

Trịnh Bất Phàm tiếp tục nói: "Tớ đi trước nhìn thử, Lâm ca cậu nắm chắc thời gian làm nóng người đi."

Lâm Cạnh đáp một câu, lại hỏi người bên cạnh: "Tôi không thân với Chu Chương, cậu ấy bình thường cũng được mà, tại sao lại chọc tới lưu manh bên Cương Tam?"

"Không rõ lắm, nếu cậu muốn biết lý do, tôi có thể tìm người hỏi một chút." Quý Tinh Lăng lấy số thẻ từ trong tay cậu, "Xoay người đã."

Chất lượng băng dán phế vật, hắn tốn nửa ngày mới giúp đối phương dán xong: "Tôi đến khán đài, cậu cố lên."

Lâm Cạnh đưa bình nước cho hắn: "Ừ."

Nơi đánh dấu đã có không ít vận động viên vây quanh.

Thật ra người thích thể dục của các lớp, tính đi tính lại tổng cộng cũng chỉ có mấy người, ngày thường muốn kiểm tra thân thể chỉ cần chạy hai vòng là biệt tận gốc rễ, chỉ có ngoại trừ Lâm Cạnh vừa chuyển tới —— mọi người chỉ có thể căn cứ vào đội cỗ vũ trên khán đài mà phán đoán khả năng là mạnh.

Toàn bộ lớp 11-1 trước mắt còn đang ở trạng thái cực kì điên cuồng, vẫn luôn hô "Lâm ca đứng nhất, Lâm ca đứng nhất", hoàn toàn không biết có tự tin từ đâu, vừa vui mừng vừa đam mê. Mà lớp khác bị lớp một vùng lên như vậy, cũng điên theo, một làn sóng âm thanh lớp chúng ta cố lên đã lớn lại càng lớn, trường hợp kinh người, thậm chí còn thành công triệu hoán Chủ Nhiệm Giáo Dục Ngưu Vệ Đông tới.

Vu Nhất Chu dùng bả vai đẩy người bên cạnh: "Này, anh cảm thấy lớp chúng ta có thể đứng thứ mấy?"

"Không biết." Quý Tinh Lăng dùng hai ngón tay cầm chai nước khoáng, nhìn về chỗ đánh dấu xa xa.

Lâm Cạnh đang trong lúc làm nóng người. Làn da cậu vốn trắng, sau khi mặc áo màu đỏ ngắn tay lại càng trắng, lúc đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người đều được phủ lên một vầng sáng sắc kim trong suốt, dù sao thì…… không giống với những người xung quanh khác, cậu thuộc về kiểu liếc mắt một cái là lập tức bị hấp dẫn.

Ảnh của học tra không xứng với điện thoại của học bá, nhưng ảnh của học bá vẫn có thể tồn tại trong điện thoại của học tra. Quý Tinh Lăng mở camera, trước tiên điều tiêu cự của ống kính.

"Tinh ca." Vu Nhất Chu có điểm khó hiểu, "Anh trước kia đã chụp em sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!