Cửa hàng của lão Đào Thao Thiết được trang trí phong cách và sở thích, vừa giống sàn nhảy lại vừa giống quán bar, đổi ánh đèn đỏ lập lòe kia là lập tức có thể trà trộn vào trường quay phim heo, chính là một cửa tiệm cơm không đứng đắn. Lâm Cạnh mới đứng ở cửa không đến hai giây, đã bị một đám người cuồng nhảy loạn đẩy ra chỗ khác, cậu tính đi lên gọi điện thoại cho Quý Tinh Lăng, kết quả khi cậu cầm cặp đi ra ngoài, lại trùng hợp đụng phải một nhóm người đang đi xuống, hoặc là càng xác thực một chút, là một nhóm yêu quái say rượu khác.
"Tôi không bao giờ muốn đi họp ở ủy quản yêu nữa, mỗi lần đều phải chép một đống quy tắc lớn, phiền muốn chết." Ngoa thú xinh đẹp đá giày cao gót xuống, thuận tay nhét vào trong lồng ngực con ma cọp vồ bên cạnh, hai mắt mông lung nhấc lên, "Ồ, nơi này của lão Đào khi nào lại có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, chưa đủ tuổi sao?"
"Thực xin lỗi, xin cho qua." Lâm Cạnh bước chân vội vàng, nghiêng người muốn đi lên, lại bị con ma cọp vồ đứng một bên túm cặp cậu lại: "Chạy cái gì, không nghe được có người đang hỏi mày sao?"
"Đừng, đừng dọa cậu bé." Ngoa thú đánh giá cậu từ trên xuống dưới, tươi cười không có ý tốt, "Lão Đào cho cưng một ngày bao nhiêu tiền a, không bằng đi theo ta làm." Nàng một bên nói, một bên sát mặt vào với hai đôi mắt đỏ như máu, hai lỗ tai lông xù xù cũng rũ xuống, muốn tới đụng vào mặt đối phương.
Lâm Cạnh đối với tạo hình COSPLAY kì lạ của cô ta không có ý kiến, nhưng đối với "Một chị gái xa lạ muốn chạm vào mặt mình bằng cái tay cầm giày" thì rất có ý kiến, bất quá đối phương người đông thế mạnh, chỉ có đứa ngốc mới thèm đối mặt, vì thế cậu bất động thanh sắc nghiêng đầu tránh đi, đột nhiên giật cặp của mình lại, cất bước chạy lên.
Nhưng thế sự khó liệu, cậu không ngốc, nhưng giây tiếp theo, tên ngốc tới.
Quý Tinh Lăng mới vừa ra khỏi tiệm, nhìn thấy Lâm Cạnh đang bị một đám lưu manh vây lại, tức khắc nổi trận lôi đình, bước ba bước xông lên nắm lấy con ma cộp vồ, trở tay đấm cho một quyền: "Mày mẹ nó lá gan không nhỏ!"
Thầy giáo Tiểu Lâm đã thuận lợi chạy đến gần cầu thang, lập tức sẽ lấy lại được sự tự do: "……"
Sóng âm trong tiệm quá lớn, lão Đào cùng Tiểu Đào tạm thời không biết ở gần cầu thang đang xảy ra sự kiện đánh nhau. Năng lực uy hiếp ác thú của Kỳ Lân sinh ra đã có sẵn, nhưng khi tiểu Kỳ Lân vị thành niên đồng thời đối mặt với bảy đến tám ác thú, vẫn rõ ràng sẽ rơi vào thế hạ phong. Đối phương khả năng cũng say hóa ngốc, không thể kịp thời nhớ tới tên nhóc trước mặt phía sau còn có người cha sau lưng, vây quanh để hắn ở giữa muốn động thủ.
Lâm Cạnh nhanh chóng gọi 110, một tay xách ghế vào muốn đi xuống hỗ trợ, lại bị Quý Tinh Lăng ném cặp vào người, đẩy cho lảo đảo về sau hai bước, thiếu chút nữa ngã vào bồn hoa bên đường.
Giây tiếp theo, bên tai truyền đến một tiếng "Bộp", cửa sắt của lối vào bị đóng kín mít.
"Quý Tinh Lăng!" Lâm Cạnh ở trong lòng bốc hỏa, nhấc chân hung hăng đạp cửa hai cái, thấy nó không chút sứt mẻ, vì thế từ phía sau bồn hoa mạnh mẽ rút ra mấy viên gạch trang trí, giơ tay dùng sức ném một cái, hung hăng đập vỡ thủy tinh cửa sổ của cửa sắt, tính dẫm lên ghế chui vào.
"Cháu muốn làm gì!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Đối phương là người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, âu phục, tóc và giày da sáng bóng, là ngoại hình của người thành công.
"Bạn của cháu bị một đám lưu manh bên trong vây quanh." Lâm Cạnh nhét viên gạch vào cặp, không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian.
Người kia đối với tật xấu của đứa nhóc vị thành niên không nói lời nào đã chủ động động thủ cũng có chút phiền não, ông đưa bao công văn qua: "Cầm, bác đi xem."
Lâm Cạnh nhắc nhở: "Bọn họ có không ít người."
Nhưng đại thúc đã cởi áo khoác ngoài bọc lấy cánh tay, chống lên mảnh thủy tinh trên cửa sổ chui vào, thân thủ nhanh nhẹn —— kỳ thật cũng có thể không cần, thậm chí có thể trực tiếp bay vào, nhưng như vậy thì phải hiện bản thể, vẫn nên ngụy trang cho thích hợp một chút, miễn cho dọa sợ cậu nhỏ kia.
Cầu thang chật hẹp, bọ phỉ cùng họa đấu đã hiện bản thể, vừa định đẩy tên nhóc trước mặt không biết trời cao đất rộng này vào ảo ảnh biển lửa, lại bị một tiếng kêu to trong trẻo chấn đến hồn phi phách tán. Trọng Minh điểu thuận gió gào thét đến, cuốn tiểu Kỳ Lân dưới lông của mình rồi lại vung cánh lên, tất cả yêu quái ở hiện trường hoảng loạn biến về hình người.
Mà Lâm Cạnh cũng vừa vặn dẫm lên ghế, nhón chân dò nửa cái đầu vào bên trong: "Quý Tinh Lăng!"
"……"
Nơi xa mơ hồ truyền đến âm thanh của xe cảnh sát, ông bác trung niên mở cửa: "Đi mau!"
Lâm Cạnh không hiểu, nghĩ thầm mình là một người bị hại vì sao phải chạy, còn tính đợi lát nữa đến đồn công an lấy khẩu cung, nhưng kinh nghiệm của Quý Tinh Lăng ở phương diện này thì tương đối phong phú, không nói hai lời đã kéo người chạy về hướng ngược lại, chạy liên tiếp hai con phố mới dừng lại.
"Không phải, cậu từ từ, cậu chờ một chút." Lâm Cạnh thở hồng hộc đẩy hắn ra, "Chúng ta không làm chuyện gì sai, vì sao phải chạy?"
"Đi vào có thể phiền toái, lãng phí thời gian còn chưa nói, còn phải để phụ huynh tới lãnh người." Quý Tinh Lăng ngồi dưới đất, cũng mệt mỏi đến quá sức, ngẩng đầu hỏi, "Này, cậu không sao chứ?"
"…… Không sao." Lâm Cạnh nhìn mặt hắn bị thương, tự động nuốt xuống câu "Cậu vừa rồi thật sự không cần xông lên" đổi thành cảm ơn.
"Tôi cũng sơ sót, không nghĩ tới khả năng cậu không thích ứng được hoàn cảnh chỗ đó." Quý Tinh Lăng nhe răng trợn mắt vươn tay, "Kéo tôi lên với."
Vừa rồi là đánh nhau 1v8, mặc dù hắn không chiếm quá nhiều khả năng, tuy nhiên cũng không chịu thiệt, chỉ là ăn một nắm đấm nên nhìn tương đối chật vật.
Lâm Cạnh từ cửa hàng tiện lợi mua cây kem cùng khăn lông, tạm thời làm một cái túi chườm nước đá giản dị: "Cậu muốn đi bệnh viện không?"
"Trầy da, không đến mức đó." Quý Tinh Lăng vẫy một chiếc xe, "Về nhà trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!