Quý Tinh Lăng: Ai cho cậu sinh ra kiểu hiểu lầm này? Quý Tinh Lăng phục vụ chu đáo, không chỉ có khẳng khái đưa ra năm tờ tiền có giá trị lớn, còn thuận tiện trả tiền, sắp xếp cho tiểu yêu quái nông thôn kia rõ ràng. Chỉ tiếc chuyện như vậy không thể tùy tiện mang ra khoe khoang, cho nên hắn một bộ cà lơ phất phơ ngồi xuống sô pha, cằm lười nhác hếch lên, ra lệnh: "Khen tao."
Cát Hạo ở phương diện này có kinh nghiệm phong phú, cũng không hỏi nguyên nhân, mặt không đổi sắc liền ôm quyền: "Tinh ca của em phóng khoáng trượng nghĩa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tuyệt thế giáo thảo, là người mạnh mẽ!"
Âm thanh của cậu ta không nhỏ, Lâm Cạnh ở chỗ ngoặt dừng chân lại, nghĩ giữa "Bây giờ đến trả tiền cho đám người đầu óc không được bình thường này, nhưng vô cùng có khả năng sẽ làm đối phương thẹn quá hóa giận" với "Đi trước lại nói", quyết đoán lựa chọn vế sau. Vừa lúc ở đối diện quán lẩu này có một tiệm cà phê, cậu chọn ngồi ở góc không ai để ý, xin giúp đỡ của người ở xa.
Người được cầu cứu ở trên WeChat tên là Lưu Hủ, lớn hơn Lâm Cạnh một tuổi, cũng học ở trường Sơn Hải.
Có thể truy cập(1): Xin chào, xin hỏi hiện tại anh có rảnh không.
[(1): nguyên văn là , tui không rõ nên đặt thế nào]
Hủ: Tiểu Cạnh?
Có thể truy cập: Vâng, ba em cùng chú Lưu là bạn tốt.
Lưu Hủ trực tiếp gọi điện thoại lại, rồi xin lỗi ngay khi vừa được kết nối, nói rằng mình sắp làm bài kiểm tra sau khi thêm WeChat hai ngày trước, cho nên quên nhắn lại.
"Không sao ạ." Lâm Cạnh vội vàng lịch sự "Em không làm phiền anh chứ?"
"Không có tiết cuối tuần, cho nên anh về nhà rồi." Lưu Hủ cắm tai nghe lên, cười nói, "Vốn dự định tối này mời em ăn cơm rồi giới thiệu trường học cho em, kết quả chú Lâm nói em đã có sắp xếp khác, thế nào, đã quen chưa?"
Món lẩu thì đã quen, bị đội bất lương mạnh mẽ nạp thành thành viên thì chưa quen. Nghĩ đến 502 tệ trong túi quần như một tài khoản kếch sù, Lâm Cạnh lại rất muốn than thở chấm nước mắt, cậu khuấy ly trà trái cây(2): "Em muốn hỏi một chút về chuyện của Quý Tinh Lăng, cậu ấy hình như rất có danh tiếng ở Sơn Hải?"
[(2)
//
"Không chỉ nổi danh ở Sơn Hải, em ấy còn rất nổi tiếng ở Cẩm Thành." Lưu Hủ trả lời, "Hai phòng thực nghiệm ở trường chúng ta là do tập đoàn Nhân Thụy quyên."
Mà lão tổng của tập đoàn Nhân Thụy tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu kinh doanh là tiên sinh Quý Minh Lãng.
"Tại sao lại đột nhiên nhắc tới cậu ấy?"
Lâm Cạnh bình tĩnh tìm lý do: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút xem mình có phải tôn thờ cậu ta như một ngọn núi lớn không."
Lưu Hủ bị chọc cười: "Quý Tinh Lăng ngày thường cũng chả có gì, chỉ là thành tích không được tốt lắm, cái khác ngược lại không có gì, em không cần quá khẩn trương đâu."
Lâm Cạnh lại hỏi chút chuyện đi học, Lưu Hủ rất có kiên nhẫn, nói hết kinh nghiệm hai năm bỏ túi của mình ở Sơn Hải dạy dỗ. Từ hình thức thi cử đến nhà ăn, tận đến lúc bảo đảm học đệ đã thích ứng hoàn cảnh mới ngay lần đầu tiên. Lâm Cạnh nhớ đại khác mấy thứ mấu chốt, vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn rồi cúp điện thoại, lỗ tai lại nhạy cảm bắt được từ mấu chốt khác: "Phòng thi được phân chia qua thành tích sao ạ?"
"Đúng vậy." Lưu Hủ nói, "Điểm như em khẳng định mỗi lần đều vào phòng thi A."
Vậy đối với Quý Tinh Lăng, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể nhảy ở phòng Y và Z.
Giữa hai người cách như một con sông dài, khả năng hỗ trợ gian lận không lớn, Lâm Cạnh tự hỏi một chút, cảm thấy khả năng "Các băng đảng đi chiêu mộ ngựa, chuẩn bị đánh nhau bất cứ tình huống nào" cũng không lớn. Hơn nữa mình cũng không có cao lớn uy mãnh đến mức có thể đi "oánh" nhau với đám thiếu niên bất lương, nếu như bị ném hiện trường ẩu đả, phỏng chừng sẽ ngay lập tức chạy cao chạy xa, xong việc còn phải trả phí giặt ủi cho đám người kia—— một người không hề biết chiến đấu buff thêm tính khiết phích, thật sự không đáng để đầu tư tới 500 mượn sức.
Vậy đối phương đến tột cùng là muốn làm gì? Lâm Cạnh đá đá hòn đá nhỏ, dẫm lên ánh trăng phản chiếu trên đường chậm rãi đi về.
Trước mắt cậu phải sống ở Giang Ngạn Thư Uyển, cách trường học hai mươi phút đi xe, mỗi ngày đều có xe bus của trường đúng giờ đón đưa. Cha mẹ bởi vì quan hệ công tác, tạm thời chưa tới được, cho nên để người dì ở trong nhà chăm sóc cậu, đối phương là một nhân viên ở công ty dịch vụ vệ sinh công nghiệp, đã làm ở đây mười mấy năm. Lúc Lâm Cạnh đi vào cửa, dì đang tức tối trả lời điện thoại: "Đúng vậy, tôi đã ký hợp đồng, phá hợp đồng?
Tôi không có phá hợp động, làm người phải có thành tin."
Nghe được cửa phòng mở, dì Khương cúp điện thoại, cười tiếp đón: "Tiểu Cạnh đã về."
"Vâng." Lâm Cạnh đổi giày xong, "Lại có người trả lương cao kêu dì qua sao ạ?"
"Dì không thèm đi." Dì Khương đi rửa tay sạch sẽ, một bên gọt trái cây một bên oán giận, "Đi qau thì liền nói cái gì mà lão tổng Nhân Thụy rất có tiền, ồ thật khó lường, dì thấy rất ít kẻ có tiền sao?"
"Nhân Thụy?" Lâm Cạnh dừng động tác, trong đầu lập tức hiện cái mặt thối kia. Nói như thế nào đây, ngày đầu tiên chuyển trường, trước tiên đi mượn sức thất bại sinh thù, lại ảnh hưởng đến dì thật sự không thể xưng là bắt đầu của sinh hoạt hoàn hảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!