Chương 109: Phiên ngoại 6: Trận bóng rổ!

Chuyện tuyết rơi ngẫu nhiên chỉ là một hồi lãng mãn, nhưng nếu gió Bắc ngoài cửa sổ vẫn một mực thổi mạnh, thì cũng không quá tốt. Hồ ly bà ngoại mỗi đêm đều phải ôm TV xem dự báo thời tiết, than vài tiếng lo lắng sốt ruột, lo lắng rằng cây nhỏ sẽ bị đông lạnh rụng hết lá, thế cho nên liền gửi tới khăn quàng cổ cùng mũ mới từ Thanh Khâu, dặn dò cậu nhất định phải ngủ nhiều ít ra ngoài lại.

Quý Tinh Lăng đề ý kiến/l "Vì sao tôi không có?"

Lâm Cạnh chỉ vào cái khăn quàng cổ một màu đỏ như lửa trên sô pha: "Hoặc là tặng cho cậu."

"Tôi không cần." Quý Tinh Lăng dối trá từ chối, lại đè đầu cậu, "Buổi chiều nhớ tới xem tôi chơi bóng, đừng đến trễ."

"Yên tâm đi." Lâm Cạnh ngồi xổm xuống đổi giày, "Tôi đến thư viện tìm tài liệu, đúng hai giờ sẽ đến."

Mỗi một năm thi đấu bóng rổ đều là vở kích lớn trong trường Thần Đại, muốn vé còn phải dựa quan hệ, năm nay bởi vì có Quý Tinh Lăng, mức độ phổ biến chỉ có tăng chứ không có giảm. Buổi chiều 1 giờ rưỡi, Lâm Cạnh đứng ở hàng cây xanh bên đường cạnh Thần Đại, lấy vé vào cửa ra muốn nhìn xem đi vào chỗ nào, đã có người dán lại gần hỏi: "Bạn học, bán giá cao hông?"

"Không bán." Lâm Cạnh cất vé lại túi, "Xin hỏi sân vận động có phải đi con đường này hay không?"

"Hóa ra cậu không phải sinh viên Thần đại a." Đối phương bừng tỉnh, "Trách không được không chịu bán, vé mua từ trong tay bọn hoàng ngưu (bọn đầu cơ) sao?"

Lâm Cạnh: "…… Không phải, bạn đưa."

Vừa nghe hóa ra là được tăng, đối phương lại tới tinh thần lần nữa, đi theo cậu cả một đường 50 mét, vừa đi vừa lải nhải. Ý chính muốn nói bạn gái cậu ta có vé, mà cậu ta lại không có, muốn vào đi nhìn chằm chằm linh tinh. Đối mặt kiểu hành vi đam mê này, Lâm Cạnh thật sự không hiểu: "Cậu muốn đi vào nhìn chằm chằm?"

"Chuyện này cậu không cần hỏi chi tiết." Đối phương ý đồ muốn ôm lấy bờ vai cậu kéo gần quan hệ. "Bốn con số, được chưa?"

Lâm Cạnh nhanh chóng lui về phía sau một bước, mặt không đổi sắc: "Thật xin lỗi, tôi cũng muốn đi vào nhìn chằm chằm."

Đối phương chần chờ: "Bạn gái cậu cũng gia nhập nhóm hỗ trợ giáo thảo?"

Lâm Cạnh: "……" Không phải, tôi không có bạn gái, nhưng bạn trai tôi chính là giáo thảo đó.

Mắt thấy đối phương lại có vẻ mặt "Thuộc cùng một thế giới", tựa hồ lập tức muốn triển khai đại hội thưởng thức lẫn nhau dài thêm nửa tiếng, Lâm Cạnh quyết đoán xoay người rời đi, vừa lúc điện thoại vang lên, sau khi nhận được là âm thanh Hồ Mị Mị đầu bên kia: "Tiểu Cạnh a, hai đứa hôm nay không đi học đúng chứ, Tiểu Tinh sao lại không nhận điện thoại cô?"

"Hôm nay cậu ấy thi đấu bóng rổ, cháu cũng đang ở sân vận động Thần Đại." Lâm Cạnh bước chân vội vàng, "Cô tìm Quý Tinh Lăng có chuyện gì sao? Để cháu nói lại cho cậu ấy."

"Không có việc gì không có việc gì, vậy hai đứa thi đấu cho tốt." Đầu bên kia điện thoại khá ồn ào, Hồ Mị Mị thân thiết giữ chặt tay Thương Vi cánh tay, vui vẻ nói, "Bọn cô lát nữa gọi lại cho con."

Lâm Cạnh không để ý hai từ "Bọn cô", nghe được âm thanh ở sân bay còn tưởng rằng cô Hồ cùng chú Quý lại đi nơi nào nghỉ phép. Mà ở bên kia, Hồ Mị Mị cùng Thương Vi cùng ngồi vào xe kinh doanh(1):"Đừng đi khách sạn, tiểu tôn a, trực tiếp đưa bọn tôi đến thần đại."

……

Sân vận động rất náo nhiệt.

Lâm Cạnh ngồi ở hàng ghế đầu của khu vực dành cho nhân viên, phía sau cậu là một tấm biểu ngữ của viện Công Thương và Quý Tinh Lăng cố lên, tái tạo hoàn hảo lại đại hội thể thao lớp 11 năm ấy, có thể thấy được soái ca quả thật đến nơi nào cũng đều được hoan nghênh. Lâm Cạnh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, Quý Tinh Lăng sau khi nhìn thấy trong phòng nghỉ nhanh chóng gửi vấn đề đến WeChat: 

Vì sao cậu lại chụp khán phòng, có phải lại muốn về nhà triển khai khiển trách với tôi không, tôi lúc trước đã thanh minh là mình vô tội.

Có thể đạt tới: Được được, cậu lo chuẩn bị thi đấu, tôi gửi cho thầy Vương.

Tinh ca: Thế nào, ông ấy có bày tỏ sự ngạc nhiên với sự nổi tiếng của tôi không?

Có thể đạt tới: Không có, ông ấy căn bản mặc kệ cậu.

Quý Tinh Lăng nở nụ cười, tiếp tục lười biếng dựa vào ghế trả lời tin nhắn, vẻ mặt nhộn nhạo đạt được như nguyện rất rõ ràng, thế cho nên cả thành viên đội bóng rổ cũng bắt đầu ê răng, sôi nổi khiển trách Tinh ca cậu không thể như vậy, quá phận phong tao dễ dàng đánh mất ý chí chiến đấu, cậu xem làn sóng cậu mang tới còn muốn cao hơn sóng thân ở Ấn Độ Dương.

"Thả rắm." Quý Tinh Lăng đem điện thoại ném vào tủ chứa dồ, "Đi, lên sân khấu."

Đội trưởng đội bóng rổ Công Thương viện tên là Nguyên Liệt, học kỳ sau sẽ ra nước ngoài trao đổi, trận này ngoại trừ là để chia tay Thần đại, cũng vào lúc kết thúc đội trưởng sẽ tận tay trao huy chương cho Quý Tinh Lăng. Cho nên nhà trường để Nguyên Liệt chơi trận đầu, Quý Tinh Lăng chơi trận hai, có một chút ý tứ của tân hỏa tương truyền (?).

Toàn trường hét một làn sóng cao hơn cả sóng thần. Khi trận thi đấu bắt đầu, khán phòng Công Thương Viện rất ăn ý cất biểu ngữ Quý Tinh Lăng cố lên đi, đổi thành Nguyên Liệt học trưởng, lúc này vừa lúc Vương Hoành Dư gửi WeChat tới, sau khi gửi tới ba icon nhãn dán màu mè tỏ vẻ khích lệ của lão trung niên, còn thúc giục cậu chupj thêm mấy tấm ảnh.

Lâm Cạnh mới vừa giơ điện thoại lên, màn ảnh bị người đánh một cái, mà người có lá gan làm loại chuyện này, không cần phải nói mọi người cũng biết là ai. Đại thiếu gia đánh điện thoại xong thì thôi, còn phải lảm nhảm phát biểu ý kiến: Tôi còn chưa lên sân khấu, cậu chụp cái gì, không được chụp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!