Chương 6: Tiểu sa di Lâm Ngư

Lâm Lạc đang chợp mắt trên xe ngựa hồi phủ, nghe âm thanh bánh xe lăn trên phiến đá xanh bên ngoài, giữa đôi mắt lim dim, dường như có một bóng đen yếu ớt vụt qua. Hắn mở cặp mắt trắng đen của mình, tất cả những gì hắn thấy lại là tre trúc mềm mại dùng để làm màn xe.

Lúc này xe ngựa đang đi trên đường, trời mới sáng sớm, nhiều tiểu thương đã bày quán ở hai bên. Lâm Lạc ngửi thấy mùi mì nổi lên bên ngoài liền xuống xe, ăn chén mì xong rồi mới trở về.

Hắn hồi phủ rửa mặt chải đầu xong thì trực tiếp đi nghỉ, tới buổi trưa mới tỉnh.

Ngay khi hắn vừa mới nghiêng người, lập tức nhìn thấy trong phòng có một tiểu sa di với cái đầu tr@n trụi, mặc quần áo nhà sư, đang cố gắng nhón chân lấy bánh hoa quế ăn ở trên bàn, có lẽ đã ăn hồi lâu, miệng dính đầy vụn bánh, tham ăn không biết.

Ngư nhi?

Nghe tiếng, tiểu sa di hoảng sợ, gót chân nhón lên lập tức chấm đất, tay nhỏ mũm mĩm khẩn trương nắm lấy vòng Phật châu treo trên cổ, hai hàng lông mày nhăn như con giun, chột dạ nhìn Lâm Lạc.

Có thể thấy được tiểu tiên tử rất xấu hổ khi bị bắt quả tang, nhưng vẫn không quên thè đầu lưỡi mọng đỏ mềm mại li3m sạch sẽ bánh ở bên miệng.

Lâm Lạc đứng dậy, kéo áo khoác ngoài trên giá rồi mặc vào, ngồi xuống ở chiếc ghế hoa lê bóng loáng, thần sắc bình tĩnh, nhấp một ngụm trà trong tay, lúc này mới nhìn về phía tiểu oa đang đứng cách mình ba mét.

Ăn ngon không?

Tiểu sa di gật đầu.

"Chùa Tĩnh An không có hay sao?"

Tiểu sa di lắc đầu, lại vươn đầu lưỡi ra li3m bánh bên miệng một chút, hương vị bánh hoa quế quanh quẩn quanh mồm miệng, thật sự khiến người thèm thuồng!

Lâm Lạc buông chén trà, vẫy tay về phía nó: Lại đây.

Trong giọng nói nhẹ nhàng có mang theo vài phần nghiêm khắc.

Tiểu sa di bước từng bước nhỏ tới trước mặt hắn, non nớt gọi một tiếng: Cha.

Tiểu sa di này gọi là Lâm Ngư, là nhi tử của Lâm Lạc, hiện giờ đã 4 tuổi. Hai năm trước, không biết vì sao Lâm Lạc đột nhiên đưa nó tới chùa Tĩnh An ngoại thành Trường An, cạo đầu tĩnh tu, bắt đầu làm tiểu sa di. Người thân đều không khuyên nhủ được, cũng không kéo lại được.

Mấy ngày đó, người trong phủ người hường xuyên khóc to gào lớn trước mặt hắn, cầu xin hắn giữ tiểu công tử tại trong phủ, nhưng Lâm Lạc rất kiên quyết, không hề đổi ý.

Cũng chính lúc ấy, Lâm Lạc từ quan!

Giờ phút này, Lâm Ngư đầu trọc, trước cổ đeo chuỗi hạt, thân thể nho nhỏ được quấn trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, có vẻ cực kỳ đáng yêu, đặc biệt là cặp mắt to, long lanh giống như hai viên ngọc trai mượt mà trong sáng, chỉ là khi nhìn Lâm Lạc, trong mắt hiện lên một chút kính sợ.

Lâm Lạc giơ tay, vừa nhẹ nhàng phất phất bụi bánh ở trên miệng nó, vừa hỏi: Quay về lúc nào?

Lúc cha đang ngủ.

Khi nào đi?

"Sư phụ bị bệnh, sợ con lây bệnh, vì thế cho người đưa con trở về, nói qua Tết Trùng Dương hãy quay lại."

Lâm Lạc Ừ một tiếng:

"Hai tháng không gặp, con lại cao hơn."

Lâm Ngư chớp chớp mắt, vui mừng hỏi: Cao bao nhiêu?

À…… Lâm Lạc vươn ngón trỏ, dùng ngón tay cái véo ra một khoảng cách,

"Cao khoảng chừng này."

Lâm Ngư mở to miệng nhỏ ra cười, lộ ra hai chiếc răng nanh.

Khoảnh khắc sau, Lâm Lạc sai người làm thêm một mẻ bánh hoa quế mới bưng tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!