Bàn thua mà thằng Hoàng để lọt trong trận đội Sư tử gặp đội Mũi tên vàng ngay lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp các hang cùng ngõ hẻm. Tên tuổi thằng Hoàng trước đây được khán giả ái mộ bốc lên mây xanh bao nhiêu thì bây giờ bị nhận chìm xuống bùn đen bấy nhiêu.
Người ta công kích cái bàn thua lãng xẹt mà người thủ môn hay nhất phường 2 đã để lọt một cách đáng nghi ngờ.
Trong đội Sư tử, bầu không khí thật nặng nề.
Hoàng trở thành một tấm bia cho đồng đội xỉa xói, trách móc.
Thuận ròm nói bóng gió:
- Thua thì tụi mình thua chớ có thằng được thưởng đó nghe tụi mày!
Tâm sún nhe răng sún, buông lời cay độc:
- Nuôi ong tay áo mà không biết.
Sơn cao dang hai tay, ngửa mặt cười khẩy:
- Thiệt hết biết!
Thằng Sĩ trắng trợn hơn. Nó nhìn Hoàng, hất hàm hỏi:
- Mày được khu phố 4 thưởng bao nhiêu, mày?
Hoàng nãy giờ ngồi gục đầu nghe bạn bè nhiếc móc, không nói một tiếng nào. Ðến khi nghe thằng Sĩ hỏi, nó ngẩng lên, lắc đầu, vẻ mặt hết sức đau khổ:
- Tao không phải là đứa bán đồng đội!
Sơn cao hừ mũi:
- Mày nói y như thiệt!
- Tao nói thiệt mà.
Giọng thằng Hoàng nghe như van lơn. Nói xong, nó lại cúi đầu nhìn xuống những ngón chân của mình đang ngọ nguậy trên mặt đất.
Sự im lặng lại bao trùm lên đội bóng một cách khó chịu, tức tối như bầu trời trước cơn giông. Trước sau, có ba đứa không hề mở miệng.
Minh Mông Cổ duỗi chân ngồi ngả người ra sau, tay chống lên mặt đất, mắt nhìn xa xa như đang dõi theo một đám mây lang thang nào đó, làm như không hay biết gì về câu chuyện đang xảy ra. Không ai hiểu đầu óc nó đang nghĩ gì.
Ðội trưởng Hùng bụi hai tay bó gối, ngồi im như thóc. Nhưng mỗi lần nó liếc thằng Hoàng, trong đôi mắt nó hiện lên trăm ngàn dấu hỏi.
Cũng như Hùng bụi và Minh Mông Cổ, Long quắn nãy giờ không góp một lời nào, và cũng như Hùng bụi thỉnh thoảng nó liếc nhìn cái dáng ngồi ủ rũ của thằng Hoàng, nhưng không phải với ánh mắt nghi ngờ mà với tấm lòng muốn chia sẽ nỗi buồn của bạn.
Trong bọn, chỉ có Long quắn là chơi thân với Hoàng nhất. Và vì vậy, nó cũng là đứa duy nhất không lên án thằng Hoàng, ngay cả trong thâm tâm. Khác với đồng bọn, Long quắn không tin Hoàng bị đội khu phố 4 mua chuộc.
Nó biết Hoàng là đứa thẳng thắn, trung thực, không khi nào chịu làm điều xấu xa như vậy. Nhưng dù suy nghĩ tốt về bạn, Long quắn cũng không thể công khai lên tiếng bên vực thằng Hoàng. Bởi vì dù gì nữa, bàn thua mà Hoàng để lọt, đối với Long quắn, vẫn có một điều gì đó không bình thường.
Chắc chắn thằng Hoàng không bán độ!
- Long quắn nhủ bụng
- Nhưng chắc là có uẩn khúc gì nên nó không tìm được lời biện bạch cho Hoàng trước sự lên án của đồng đội.
Tụi Sư tử châm chích, xỉa xói thằng Hoàng một chặp nhưng thấy thằng này cứ lì ra liền chán nản đứng dậy kéo đi, bỏ mặc người thủ môn ngồi ủ rũ một mình trên bãi cỏ.
Trong bọn chỉ có Long quắn là ngồi lại.
Long quắn xích tới gần Hoàng. Nó định lên tiếng an ủi bạn nhưng lúng túng không biết phải mở miệng như thế nào. Nó khịt mũi hai, ba cái rồi... im re luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!