Lúc đầu ban tổ chức giải bóng đá thiếu nhi phường 2 tính dùng cuốc đào những đường rãnh trên mặt sân vận động phường theo kích thước của một sân bóng thu nhỏ, sau đó rải vôi lên, những đường rãnh sẽ lập tức trở thành đường biên ngang, biên dọc.
Và ban tổ chức sẽ có một sân bóng nhỏ nằm chính giữa một sân bóng lớn.
Nhưng rồi thấy làm như vậy, mặt sân sẽ hư đi, uổng, Ban tổ chức bèn dời những trận thi đấu về sân Câu lạc bộ thiếu nhi quận, nằm ngay trong phường 2.
Ðó là một cái sân có bề dài năm mươi thước và bề ngang hơn hai mươi thước. Một cái sân cỏ hẳn hoi, nhưng người ta chỉ dùng làm sân bóng chuyền chớ không ai lại chơi bóng đá trên đó. Và cũng chính vì dùng để chơi bóng chuyền nên cái sân cỏ này thực ra chỉ có cỏ ở bốn góc sân.
Còn khoảng đất ở giữa thì đúng là... đất. Các cầu thủ bóng chuyền nhảy lên đập bóng chuyền nhảy lên đập bóng mạnh bao nhiêu thì khi rớt xuống, chân họ cũng đạp lên cỏ mạnh bấy nhiêu. Do đó cái sân ngó giống như một cái đầu bốn phía tóc mọc xum xuê trong khi chính giữa đỉnh lại hói một miếng to tướng.
Ðể cuộc tranh giải được bắt đầu, Ban tổ chức đã lấp chỗ hói đó mất tới bốn năm xe cát.
Mé trong của sân là một hàng rào sắt thấp, mé ngoài là một bức tường cao trên hai thước. Ðó là hai đường biên dọc thiên nhiên.
Ban tổ chức chỉ phải rắc vôi từ hàng rào sắt tới bức tường là có thêm hai đường biên ngang nhân tạo.
Không hiểu có phải vì biết ngày nay tại đây có tổ chức cuộc thi đấu bóng đá hay không mà mười năm trước người ta đã trồng ở mỗi đầu sân một cây phượng. Ban tổ chức vui vẻ trồng thêm mỗi bên một cây trụ nữa rồi bắc một thanh gỗ ngang qua cây phượng. Thế là hai khung thành xuất hiện.
Sau đó, người ta đi mua bốn cái lưới bóng chuyền đem về cắt ra may lại thành hai cái lưới khổ lớn rồi đem phủ lên phía sau khung gỗ để biến nó thành khung thành quốc tế thực sự.
Và trong mấy ngày qua, những trận đấu giữa các khu phố đã diễn ra sôi nổi, gay go, quyết liệt không thua gì những trận đấu giành cúp thế giới ở Tây Ban Nha mùa hè 82.
Những cuộc thi đấu bóng đá, dù ở bất cứ đẳng cấp nào, lứa tuổi nào vẫn bộc lộ đầy đủ tính bất ngờ, hấp dẫn của nó, đem lại cho người xem những cảm xúc đẹp đẽ. Giải bóng đá sân nhỏ giành cho thiếu nhi thu hút một khối lượng khán giả đáng kể. Những trận sau người xem càng đông hơn trận trước.
Không chỉ trẻ con mà cả người lớn cũng chen nhau đứng chật quanh sân.
Như chiều nay chẳng hạn, ba giờ trận đấu mới bắt đầu mà hai giờ khán giả đã xô đẩy, chen lấn nhau loạn xạ rồi. Ai cũng muốn đứng đằng trước để coi cho đã con mắt.
Sợi dây thừng Ban tổ chức căng quanh sân để ngăn cách khán giả với sân bóng cứ bị hàng chục bàn tay kéo tới kéo lui hoài.
Khán giả người lớn cũng ồn ào không thua gì khán giả con nít. Họ túm năm tụm ba bàn tán, bình luận về những trận đấu đã qua và tiên đoán, cãi cọ về những trận đấu sắp tới, họ là những người dân ở trong phường và liên quan không ít thì nhiều với các cầu thủ của chúng ta.
Họ là cha chú hoặc cậu duợng hoặc ít nữa cũng là láng giềng của một cầu thủ tí hon nào đó. Họ tới sân để trước hết ủng hộ con cháu của mình với tư cách... tổ viên tổ dân phố.
Thế là họ thả sức ồn ào, tranh luận và theo như những lời tác giả nghe lóm được thì ai cũng cho thằng con tui hoặc thằng cháu tui là ngôi sao số một trên sân cỏ.
Họ quả quyết đến nỗi tác giả phải tin rằng có thể thấy nhiều ngôi sao trong một trận đấu giữa... ban ngày mà không cần dùng kính thiên văn.
Trong những khuôn mặt bàn tán hăm hở đó, nổi bật lên nụ cười tươi rói của chú Tám. Chú đang say sưa ví thằng Hoàng, cháu chú, với thủ môn I-a
-sin của Liên Xô, mặc dù chú chưa hề thấy I-a
-sin bắt bóng bao giờ.
Chú phát biểu hăng hái đến nỗi nước miếng bay vèo, đánh bép một cái vô mặt người đối diện khiến ông này phải lùi lại một bước và vội vã công nhận thằng Hoàng là thủ môn số một, thậm chí I-a
-sin cũng chỉ bằng ngón út của nó mà thôi.
Nhưng dù biết điều như thế, vị thính giả đáng thương này vẫn chưa thoát khỏi tay chú Tám. Sau khi thấy thằng cháu thân yêu của mình đã được công nhận là I-a
-sin, chú lại muốn vị khán giả lịch sự kia tiếp tục công nhận Hùng bụi, đồng đội của cháu mình, là Di
-cô.
Một lần nữa, vị khán giả kia lại tỏ ra biết điều. Nhưng chú Tám vẫn chưa bằng lòng... Cứ cái đà đó, trong nháy mắt, đội bóng khu phố 2 của chú đã có toàn danh thủ. Nhưng điều đó có giúp ích được gì cho đội bóng trong trận đấu sinh tử chiều nay không?
Liệu hàng loạt danh thủ quốc tế của chú có cản nổi những cuộc đột phá dũng mãnh của hàng tiền đạo Mũi tên vàng không?
Chú Tám lo lắng ghê lắm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!