Chương 10: (Vô Đề)

Các cầu thủ đội Sư tử đều ngạc nhiên khi thấy thủ lĩnh Hùng bụi cắp sách đi học lớp phổ cập ban đêm. Trước đây, hồi đầu tháng chín, biết bao nhiêu người tới tận nhà kêu Hùng bụi đi học mà nó đâu có chịu nghe.

Hết bác tổ trưởng dân phố tới các anh ở phường đoàn rồi các thầy cô giáo nữa, chẳng ai lay chuyển nổi ý chí sắt đá của Hùng bụi. Bà ngoại nó và dì nó nói nó còn không nghe nữa là. Vậy mà bây giờ, khi các trường phổ cập đã nhập học hơn một tháng rồi, Hùng bụi lại lò dò tới lớp, xin vô học.

Các cầu thủ đội Sư tử thắc mắc ghê lắm. Trước đây, noi gương Hùng bụi cả bọn đều tẩy chay việc học văn hóa. Trừ Thuận ròm suốt ngày chơi nhong, còn thì đứa nào cũng có nghề nghiệp đàng hoàng.

Minh Mông Cổ bán báo, Long quắn bán thuốc lá, Sơn cao giữ xe đạp, Tâm sún trông coi quán hàng, Hùng bụi và thằng Sĩ lượm giấy vụn. Ðứa nào cũng có công ăn việc làm, đi học làm cái quái gì, lại phải nhốt mình trong lớp cả buổi, tù túng thấy mồ.

Dòng đời đang trôi chảy êm xuôi như vậy thì đùng mội cái, Hùng bụi đi học.

Cả bọn lập tức cử Long quắn là đứa chơi thân với Hùng bụi nhất tới gặp đội trưởng để thăm dò hư thực.

Thực ra, Hùng bụi chẳng muốn giấu giếm bạn bè chuyện đi học của mình. Hồi trước, bị ba má bỏ rơi, Hùng bụi sinh ra chán đời, không thèm đi học nữa, mặc dù lúc đó nó vừa được lên lớp hai. Bà ngoại nó và dì nó hết nói nặng tới nói nhẹ, khuyên nó tiếp tục học hành để đảm bảo tương lai.

Nhưng trong hoàn cảnh đau khổ, nó chẳng tìm thấy một ý nghĩa đẹp đẽ nào trong việc học tập và nói chung, nó không còn thiết tha với bất cứ việc gì ngoài chuyện chạy nhảy rong chơi cùng bạn bè.

Không dè mỗi ngày một lớn lên, nó cảm thấy việc mù chữ gây ra bao nhiêu là trở ngại trong cuộc sống hàng ngày của nó. Khi đi ngang qua rạp xi

-nê, thấy tấm trang quảng cáo vô cùng hấp dẫn nhưng không làm sao đọc được tên phim, Hùng bụi bứt rứt ghê gớm. Nó chỉ đọc được mấy con số từ một đến mười.

Đó là do nó thường chơi bài cào ăn tiền với tụi bạn. Còn ngoài ra thì mù tịt. Hùng bụi thỉnh thoảng lại âm thầm đau khổ với ý nghĩ đó. Nhất là gần đây, thằng Tân lòe nó về cuốn luật bóng đá khiến mỗi lần nghĩ tới, nó lại tức anh ách.

Rồi chuyện đọc báo, chuyện tấm bảng tỉ số trên sân vận động Thống Nhất nữa. Thế là Hùng bụi quyết định đi học trước sự ngạc nhiên và sung sướng của bà ngoại nó và dì nó.

Thoạt đầu, nó tính rủ rê thêm vài đứa trong đội Sư tử cùng đi cho vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó đành thôi. Trước đây, nó đã từng tuyên bố hùng hồn

"Ở nhà đi lượm bao ny -lông, khoái hơn!" trước tụi bạn, không lẽ bây giờ lại vác mặt tới rủ tụi nó đi học.

Thành ra, khi thấy Long quắn mò tới, Hùng bụi mừng lắm:

- Ê, đi đâu đó mày?

Long quắn không trả lời. Nó nhìn Hùng bụi từ đầu tới chân như đang quan sát một hiện tượng lạ.

- Bộ tao lạ lắm sao mà mày nhìn kỹ vậy?

- Hùng bụi nhăn nhó.

Long quắn vẫn không trả lời. Nó hỏi:

- Nghe nói mày đi học hả?

- Ừ!

- Hùng bụi đáp bằng một giọng cảnh giác.

Long quắn bắt đầu chất vấn:

- Sao hôm trước mày nói không thèm đi học?

Hùng bụi quay mặt đi chỗ khác:

- Thì hôm trước khác hôm nay khác...

Long quắn vỗ tay lên thùng thuốc lá:

- Tụi nó nói mày thất hứa.

Hùng bụi nhún vai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!