Cầm điện thoại nói mấy chuyện quan trọng và mấy chỉ thị cho Hướng Chỉ xong, Tần Tiểu Ý xoay người vào phòng bệnh.
Nói là phòng bệnh, thì có tí không thỏa đáng, phong cách trang hoàng tinh mỹ ấm áp, biến phòng bệnh biến thành phòng ngủ thoải mái, coi như là điểm đặc sắc nhất của bệnh viện.
Tần Tiểu Ý lấy ly tự rót nước cho mình, vừa rồi nói chuyện với Ngô Tĩnh, cô không phải không để ý, ví dụ đối phương nói có nhiều chuyện biết nhiều hơn cô, cái này Tần Tiểu Ý cũng thừa nhận, ai bảo Ngô Tĩnh ở bênh cạnh Vu Hạo Viễn lâu hơn cô, nhưng dù sao đi nữa, cô cũng chưa thua người ta về chí khí, chỉ cần Vu Hạo Viễn không quyết tâm đẩy cô ra, cô sẽ được cách phá bỏ núi băng kia.
Đang lúc cô xuất thần, người trên giường bỗng giật giật, tiếng vang nhè nhẹ lập tức kinh động Tần Tiểu Ý, vội vàng chạy đến giường nhìn, người đàn ông mở nửa mắt nhìn cô.
Tần Tiểu Ý không để ý đến hắn, trực tiếp ấn chuông điện tìm bác sĩ.
Bác sĩ ở đây làm việc hiệu suất cao, không đến một phút đồng hồ, vài bác sĩ vài y tá, từng người chậm rãi bước vào phòng. Tốc độ này, chẳng lẽ nhóm bác sĩ lúc nào cũng túc trực cách vách chờ gọi sao? Tần Tiểu Ý hữu thần đoán.
Nhóm bác sĩ cẩn thận nhẹ nhàng kiểm tra toàn thân cho Vu Hạo Viễn, y tá lưu loát đo nhiệt độ cơ thể, Tần Tiểu Ý đứng bên cạnh như người gỗ giương mắt nhìn.
Vu Hạo Viễn vừa tỉnh liền nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Ý, trừ lúc bác sĩ hỏi mấy vấn đề đơn giản hắn lắc đầu và gật đầu, lực chú ý lúc nào cũng dừng trên người cô.
Nhóm bác sĩ đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ nói với Tần Tiểu Ý, y tá chuyên nghiệp ở ngay bên cạnh, có việc gì ấn chuông điện là được.
"Lại đây." Thanh âm nam nhân khàn khàn, không cẩn thận sẽ nghe không rõ.
Tần Tiểu Ý bước qua ngồi vào mép giường, thấy môi Vu Hạo Viễn khô, liền đứng dậy đi rót ly nước, lấy ra miếng khăn nhỏ, chấm nước nhẹ nhàng chà lên môi hắn.
Vu Hạo Viễn vẫn yên tĩnh ngồi nhìn cô.
"Nếu mệt thì nhắm mắt ngủ một lát đi."
"Không mệt." Hắn trả lời.
Tần Tiểu Ý tiếp tục lau môi cho hắn, nói: "Làm sao mà ăn bữa cơm cũng ăn đến bị thương."
Vu Hạo Viễn nâng tay vòng qua eo cô, nhạt nhạt đáp, "Nằm trong dự kiến, đừng lo lắng."
"Bị thương cũng nằm trong dự kiến?"
Người đàn ông lắc đầu, cánh tay giữ chặt hơn.
Tần Tiểu Ý thả cái ly ra, quay đầu kéo chăn cho hắn, "Đừng dùng sức, động đến vết thương."
"Ngủ cùng anh đi." Người đàn ông nhéo nhéo lưng cô, yêu cầu.
"Không được, anh còn đang truyền dịch, em muốn nhìn."
"Nằm nhìn."
Tần Tiểu Ý không nói gì, nhếch mày nhìn hắn, cảm thấy biểu tình người đàn ông này tuy bình tĩnh, nhưng trong giọng nói dường như mang theo chút làm nũng? Vu Hạo Viễn mà làm nũng? Tần Tiểu Ý bị suy đoán của mình làm hoảng, có cần khủng bố vậy không, chắc chắn là cô suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao bệnh nhân vẫn là lớn nhất, Tần Tiểu Ý nghe lời cởi giày, lên giường, cẩn thận nằm bên người hắn.
Giường bệnh ở đây không phải là giường đơn bình thường, giường này là giường đôi hai thước cộng thêm nệm giường cao cấp cứng mềm vừa phải, Tần Tiểu Ý nằm lên, cảm giác quá mức thoải mái lập tức làm cô buồn ngủ, nhưng không quên cô là người tới đây chăm sóc, chứ không phải là người được chăm sóc.
Hình như thuốc trong cơ thể còn chưa hoàn toàn tan hết, người đàn ông cô rất nhanh tiến vào giấc ngủ, nhìn từ góc độ của Tần Tiểu Ý, mặt của người đàn ông đến lỗ chân lông cũng có thể thấy rõ.
Vừa rồi hắn nói chuyện này là nằm trong dự kiến, trưa đó hắn gọi điện nói cô rời đi, chắc là sợ cô ở lại sẽ bị liên lụy, nghĩ vậy, tâm tình liền sáng tỏ thông suốt.
Chỉ là, người đàn ông này sợ cô bị cuốn vào nguy hiểm, vì sao còn đưa Ngô Tĩnh theo? Chẳng lẽ không sợ Ngô Tĩnh cũng gặp nguy hiểm, hay là, Ngô Tĩnh có đủ năng lực đối mặt với nguy hiểm?
Phân tích điểm này, Tần Tiểu Ý lại buồn bực, vì cô cảm thấy năng lực đối mặt với nguy hiểm của cô, phải lợi hại hơn Ngô Tĩnh mới đúng.
Mà mặc kệ cô và Ngô Tĩnh ai lợi hại hơn ai, người làm bạn với Vu Hạo Viễn đến cuối cùng, chính là cô, trong khoảng thời gian Vu Hạo Viễn nằm viện này, Ngô Tĩnh không xuất hiện, tên cũng chưa từng được nhắc tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!