Edit: Tịnh
Nói là đi ra ngoài tìm manh mối, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm cũng không biết ở đâu thì sẽ có chuyện ma quỷ. Huống chi, người đứng bên cạnh anh này rõ ràng đã ăn mặc chải chuốt nổi bần bật, gần như cả người Thiên Lang đều sáng lấp lánh.
"Anh không sợ bị nhận ra à." Anh không nhịn được cảm thán.
Không ngờ sau khi anh nói ra câu này, Thiên Lang còn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Hả? Lẽ nào ta đã mặc như thế này rồi mà vẫn có người nhận ra sao?"
Ôn Dục Nhiễm cạn lời, nhớ lại hình tượng mặt liệt trước công chúng của Thiên Lang, lại nhìn cái người đang không ngừng toát ra bong bóng hồng phấn bên cạnh mình, lạc trôi lời.
Người đẹp trai thì đã gặp nhiều rồi, thế nhưng còn mặt dày cỡ này thì đúng là lần đầu gặp.
"Trình độ của con quỷ kia thế nào? Rất lợi hại sao?"
Hơi suy nghĩ một chút, Thiên Lang trả lời: "Thật ra những thứ đó có chút giống với thú hoang, kẻ mạnh nhất trong phạm vi đó sẽ được hưởng dụng con mồi ngon nhất. Mà hiện tại, ngài giống như con mồi mỹ vị đó, nếu như là một vài con quỷ mới thành hình không lâu thì sẽ không cướp được."
Bị hình dung như vậy, Ôn Dục Nhiễm nhất thời cảm thấy sợ nổi da gà, anh vậy mà cũng có một ngày bị trở thành con mồi cơ đấy.
"Không nhìn thấy bản thể thì ta không thể phỏng đoán được thực lực của cổ. Có lẽ là sẽ không dễ đối phó. Thế nhưng, không thành vấn đề."
Tuy rằng không rõ ràng tính chân thật trong đó, nhưng đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói thì: Ngoại trừ tin tưởng người trước mắt thì cũng không có biện pháp gì khác, cũng chỉ có thể mang theo khắp nơi để đối phó mà thôi.
Ngày thứ nhất
Đi dạo khắp nơi một ngày, không có thu hoạch gì. Thế nhưng dáng vẻ Thiên Lang lại có vẻ cực kỳ hào hứng, có lẽ là do cảm thấy thỏa mãn khi được đi chung với Ôn Dục Nhiễm đến nhiều nơi như thế.
Thậm chí bọn họ còn đến nhà Duẫn Mộc. Duẫn Mộc vừa tan làm về nhà không lâu, nhìn thấy bọn họ thì có ngạc nhiên một chút.
"Xem ra hai người ở chung cũng không tệ" Hắn bình luận như vậy.
Đến khi rời khỏi nhà Duẫn Mộc thì thời gian cũng không còn sớm, Thiên Lang giơ cổ tay lên nhìn thời gian, sau đó nhìn chằm chằm Ôn Dục Nhiễm, chỉ thiếu bốn chữ "Ta rất chờ mong" trên mặt nữa thôi.
"Sao thế?"
"Không bằng đến xem trong nhà ngài đi? Có lẽ có lưu lại chút dấu vết."
Cho dù có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào thuyết phục được bản thân là Thiên Lang chỉ đơn thuần muốn tìm quỷ như thế mà thôi. Nhưng đề nghị này hình như cũng rất có lý, dù sao ngày thường nơi anh đến nhiều nhất chính là nhà và công ty. Trước đó khi đến công ty một chuyến, Thiên Lang đã nói nơi đó không có vấn đề gì rồi, vậy thì nên về nhà xem thử mới được.
Nhưng mà nói thật, đến bây giờ cảnh tượng đáng sợ trong mơ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Thế nhưng địa điểm của ác mộng lại chính là nhà mình, dẫn đến bây giờ Ôn Dục Nhiễm có chút ám ảnh với việc về nhà.
Nhưng có lẽ là vì cũng hi vọng sẽ tìm được chút ít manh mối gì đó nên anh cũng mặc kệ nổi ám ảnh đó luôn.
"Vậy đi thôi, dù sao cũng không xa lắm, hi vọng vị ma nữ tỷ tỷ kia không phải vì đói bụng mà ăn lẩu hoặc gì gì đó trong nhà tôi…" Anh vẫn còn nhớ miếng thịt trong tủ lạnh kia.
Về phần Thiên Lang… Nói thật, Ôn Dục Nhiễm chỉ hy vọng y không kích động quá mà quên mình tới làm gì là tốt rồi.
Sau khi đến dưới lầu, Thiên Lang liền rơi vào một trạng thái quỷ dị. Dùng câu nói của Ôn Dục Nhiễm mà hình dung thì đó là "Đôi mắt lập lòe ánh sáng xanh lục như con sói", hơn nữa, từ lúc thang máy càng ngày càng gần chỗ ở của Ôn Dục Nhiễm thì trạng thái này cũng càng rõ ràng hơn.
Lấy tay lau mặt, Ôn Dục Nhiễm không nghĩ ra tại sao một người đàn ông như mình lại có cảm giác bị người khác khao khát thế này, đặc biệt là cái cảm giác này lại còn đến từ một người đàn ông khác nữa chứ. Sau này làm sao có thể vui vẻ mà kề vai sát cánh được đây trời.
Cho dù có nói thế nào, anh vẫn móc chìa khóa ra trước cái nhìn chằm chằm của Thiên Lang, mở cửa. Không hiểu sao lại có ảo giác như đang mở cửa chuồng cừu cho con sói vậy ta.
Nhưng mà cảm giác phức tạp này đã bị anh ném ra sau đầu trong chớp mắt, bởi vì cảnh tượng phía sau cánh cửa rất là có lực sát thương, Ôn Dục Nhiễm có chút khó có thể chấp nhận được.
Trong phòng dùng khắp nơi bừa bộn để hình dung thật sự là không đủ, nếu như chỉ là đồ vật ngổn ngang mà ngã chỗ này chỗ kia thì còn nói được, có thể giải thích là vì có trộm vào nhà. Thế nhưng vết máu đầy tường thế kia thì anh không thể nào làm như không thấy được.
Các đồ vật vốn trên bàn nằm la liệt trên mặt đất, vách tường và trên sàn nhà đâu đâu cũng đọng lại những vết máu đã khô vì bị bắn ra, hơn nữa đâu đâu cũng có dấu vết bị đồ vật sắc bén chém qua. Kết hợp những thứ này lại với nhau thì giống như trong gian phòng này đã từng phát sinh ra một vụ thảm án vậy, mà hình như hung thủ lại còn dùng vũ khí rất lợi hại để chém một người nào đó, lượng máu bắn ra tung tóe chiếm toàn bộ tầm mắt, ngay cả trên trần nhà cũng không có may mắn thoát khỏi.
Bỗng nhiên nhìn thấy nhà mình biến thành bộ dáng này, làm một người bình thường, cả nguời Ôn Dục Nhiễm cứng đơ, một luồng hơi lạnh thấu xương dâng lên từ đáy lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!