Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư Nhi"Đúng thế, thế nhưng ta cảm thấy so với những người ngay cả giới tính cũng khó phân biệt thì tốt hơn mấy phần." Nở một nụ cười không mang theo thành ý, Thiên Lang nói hết câu, cũng không nhìn tới sắc mặt đối phương, đưa tay lấy Vạn Tượng hoàn bội từ trên cổ Ôn Dục Nhiễm xuống, "Nếu còn chưa chính thức cưới hỏi, hình như cũng không cần thiết tự xưng từ đó."
Không có động tác dư thừa gì, Thiên Lang đem ngọc bội để xuống lòng bàn tay, giây lát đã thấy ngọc bội phát ra ánh sáng xanh biếc, ánh sáng dần dần bao phủ quỷ tân nương mặc áo cưới kia.
Ngay khi ánh sáng hoàn toàn tán đi, Ôn Dục Nhiễm phát hiện nơi bọn họ đứng là mảnh đất trống cách trạm rời xe lửa không xa.
Vẫn là quỷ tân nương một thân áo cưới khẽ khom người, cười khúc khích nói: "Cảm ơn công tử. Mặc dù đã trò chuyện với nhau không ngắn, lại chưa báo tên họ, mong rằng thứ tội. Ta tên Thích Phi Trần, tự Vi Vân (Đám mây nhỏ), không biết hai vị xưng hô thế nào?" Mặc dù sắc mặt không đổi cũng chẳng nói thêm gì, nhưng đã thay đổi đại từ danh xưng, có lẽ câu nói kia của Thiên Lang vẫn có chút ảnh hưởng.
"Tôi là Ôn Dục Nhiễm, anh ta là Thiên Lang, cơ mà thời đại bây giờ không còn dùng tên tự để giải thích nữa. Vừa rồi là đùa thôi, anh muốn đi tìm người cũng không cần đi theo chúng tôi thật đâu." Không hi vọng Thiên Lang có thể ôn hòa nhã nhặn không mang theo trào phúng mà nói chuyện hoà bình với đối phương, Ôn Dục Nhiễm liền chủ động trả lời.
"Chu du mờ mịt trên thế gian, tìm kiếm một người trong chúng sinh đã khó lại càng thêm khó, chẳng bằng đi theo bên người công tử, ngược lại có thể sẽ có chút niềm vui bất ngờ." Thích Phi Trần không nhanh không chậm trả lời, dung nhan tuyệt mỹ mong ngóng.
Ôn Dục Nhiễm đơ luôn —— nói thật, chỉ cần dáng vẻ ưa nhìn, thực sự là *nương pháo mà cũng có thể nương đến có phẩm chất như thế.
*Nương pháo: – chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ.
Đúng, anh không tự dối lòng đối phương có thể là nữ thật nữa, mà chọn đối mặt với hiện thực u ám: Bên cạnh mình chẳng những không có mấy người bình thường, hơn nữa ngay cả giới tính là nữ cũng không có.
"Các hạ cũng không hà tất phải đề phòng với ta như vậy, với ta mà nói cho dù nuốt hết hồn phách Ôn công tử, cũng đơn giản là làm bản thân mạnh lên. Mà đây cũng không phải là tâm nguyện của ta." Thích Phi Trần lành lạnh mà nói với Thiên Lang sắc mặt khó coi ở bên cạnh, lập tức lại nở nụ cười hứng thú, "Thế nhưng ta đúng là rất muốn thỉnh giáo một chuyện, một người vốn không thoát khỏi cái chết, các hạ thế nào lại có thể bình an vô lo mà sống sót?"
Đây rõ ràng là đang chỉ chính mình, Ôn Dục Nhiễm cũng không khỏi liếc mắt nhìn Thiên Lang. Nhưng lại nghĩ đến đại khái đây là do di chứng khi còn bé xông vào trong núi. Dù sao dựa theo lời giải thích của Thiên Lang thì người bình thường sau khi xông vào đều chắc chắn phải chết. Còn anh thì không biết sao lại may mắn đụng phải Thiên Lang mới sống sót. Nhưng vẫn có chút lưu ý phản ứng của Thiên Lang.
Nếu như nói Thiên Lang vốn chỉ là tâm trạng không tốt lắm, như vậy hiện tại mặt đã lộ vẻ băng giá, hai mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Thích Phi Trần: "Trừ chủ nhân ra, chết sống của người khác không dính dáng gì với ta, mà chủ nhân của ta sẽ không chết. Cho nên câu hỏi của ngươi không có nghĩa gì."
Không hề bất ngờ, dù sao liên quan đến an toàn người thân của y, mà đây vẫn luôn là cái lôi to của Thiên Lang, giẫm một cái là nổ.
Sau khi ý thức được mình mới nghĩ gì xong, Ôn Dục Nhiễm đau khổ che mặt: Bà mẹ, từ lúc nào mình đã quen bị một tên đàn ông nâng ở trong lòng bàn tay thế chứ?!
"Đi thôi, thời gian ở trong trận pháp và hiện thực có chênh lệch, hiện giờ xe lửa hẳn là chưa mở đâu."
Lại một lần bị Thiên Lang nắm chặt cổ tay, cho dù là cách một lớp quần áo, Ôn Dục Nhiễm vẫn cảm giác được bàn tay Thiên Lang truyền đến nhiệt độ khác thường. Anh vội vã trở tay kéo Thiên Lang khiến cho y dừng bước lại, đưa tay mò lên trán của đối phương.
"Đệch, anh không phát hiện mình nóng sốt hả bảo bối?"
Đây là một thói xấu nhỏ khác của anh, có lúc nhất thời tình thế khẩn cấp, bật thốt lên xưng hô đều là tuỳ tiện, không hẳn là để gọi người khác. Mà vào lúc này anh cũng không rảnh tính toán Thiên Lang nhanh chóng đỏ mặt là bởi vì sốt cao hay bởi xưng hô nữa, tiến lên một bước đỡ lấy Thiên Lang: "Nếu không đi bệnh viện trước đi? Hành lý cứ để bọn họ lấy giúp chúng ta."
"Không sao, ta có mang theo thuốc thường dùng, trở về nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Ôn Dục Nhiễm ngờ ngợ đây cũng là bởi vì sử dụng khối ngọc bội dẫn đến biến cố. Thế nhưng ở trước mặt mọi người chất vấn bệnh nhân thì không tốt lắm, liền quyết định trước tiên mang người về xe lửa.
Mà mãi cho đến rất lâu sau đó, Ôn Dục Nhiễm vẫn cảm thấy vào lúc ấy quyết định nghe theo lời đề nghị về lại xe lửa của Thiên Lang đúng là thằng ngu.
Vì vậy, Thích Phi Trần liền cười híp mắt, trên người mặc bộ áo cưới đỏ thẫm tươi đẹp đi theo phía sau bọn họ trở lại toa xe. May mắn thay người bình thường không nhìn thấy quỷ, không thì có lẽ đã bị vây xem rồi.
Hai người cùng đi ra ngoài, lúc về lại là đỡ, các đồng nghiệp trong khoảng thời gian ngắn đều có chút không phản ứng kịp, mãi đến tận Ôn Dục Nhiễm giải thích: "Hơi phát sốt, tôi đỡ anh ta về nằm một lát."
May là lộ trình ngồi tàu hoả không ngắn, hơn nữa chi phí đều do nhà nước lo, cho nên bọn họ mua là vé giường nằm, không thì khó thu xếp rồi.
Tạm thời ngoan ngoãn bị mang về, mà nhắc tới nằm ở trên giường trong xe lửa, trên mặt Thiên Lang đơn giản viết lên hai chữ in hoa không chịu. Lợi dụng ưu thế bệnh nhân, Thiên Lang vô cùng đáng thương mà kéo kéo ống tay áo Ôn Dục Nhiễm: "Ta ngồi là được rồi, hoặc nếu vậy thì cùng ngài nằm ở đây cũng được."
"Anh không phải con gái mà sao lắm chuyện vậy." Ôn Dục Nhiễm một tay chống eo, không nói nhìn chằm chằm Thiên Lang, "Nếu không tôi hôn anh một cái, anh từ đây nhảy cửa sổ nằm trên đường ray cũng được chứ gì?"
Nhìn thấy ánh mắt Thiên Lang phút chốc sáng lên, trước khi y mở miệng Ôn Dục Nhiễm đã chặn miệng của y lại, "Tôi đổi ý rồi, hoặc là anh nằm ở đây, hoặc là tôi nằm trên đường."
Các đồng nghiệp cùng toa cảm thấy mắt chó của mình sắp mù tới nơi rồi, nhao nhao kêu thảm ở trong lòng. Bịt đôi mắt bị thương nghiêm trọng, ném bài tú lơ khơ đi sang toa bên cạnh tìm kiếm an ủi.
Chời má, đầu năm nay gay đều show ân ái quang minh chính đại như thế, có cho người khác con đường sống nữa không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!