Editor: Tịnh
Beta: Vũ Ngư NhiMột bàn tay đột nhiên che lên mắt Ôn Dục Nhiễm, tầm nhìn đột ngột đen ngòm cũng khiến anh lập tức phục hồi lại tinh thần.
Lời dịu dàng nhỏ nhẹ truyền đến từ bên cạnh: "Đừng lo lắng, ở đó không có gì cả."
Dứt lời, bàn tay che ở trước mắt rời đi, Ôn Dục Nhiễm cũng lại một lần nữa nhìn về phía phòng hội nghị – cái đầu lâu vừa rồi trên bàn hội nghị không thấy đâu.
Cùng lúc đó, ánh mắt Thiên Lang giống như băng đâm vào Miêu Vũ Cầm đứng ở phía xa xa.
"Tôi đổi chủ ý." Y đột nhiên mở miệng, giữa hai ngón tay bàn tay phải không biết từ khi nào nhiều thêm một lưỡi dao, cất bước đi về phía Miêu Vũ Cầm.
"Anh, anh muốn làm gì?!" Bị hành động bất thình lình làm hoảng hồn, Miêu Vũ Cầm liên tiếp lui về phía sau, cảnh giác trừng Thiên Lang.
"Thiên Lang?" Ôn Dục Nhiễm kinh ngạc nhìn bóng lưng Thiên Lang, thử thăm dò mở miệng, "Sao thế?"
"Người ta là một cô bé, thân mật tí thôi mà anh em." Lữ Hoằng Ngôn cũng vội vàng nói với theo, đã chuẩn bị xong một khi tình huống không đúng thì lập tức tiến lên ngăn cản.
Không khí dường như đông cứng trong nháy mắt, đối mặt với ba người đang căng thẳng, Thiên Lang chỉ giật giật khoé miệng: "Tôi sẽ không làm gì cả, nếu như cô ta dám lấy khăn quàng cổ xuống."
Vẻ mặt Miêu Vũ Cầm bỗng dưng cứng đờ, đang muốn mở miệng nói gì đó, ngón tay Thiên Lang khẽ nhúc nhích, khăn quàng cổ kèm theo tiếng vải bị xé rách rơi xuống đất, cái cổ bị khăn quàng che đi hiện ra.
Trừ Thiên Lang ra hai người khác đều trợn to mắt, trừng chằm chằm cổ Miêu Vũ Cầm, gần như cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Trên chiếc cổ mảnh dẻ kia có một vòng vết rách rõ ràng, vết nhăn nheo khác thường trên da tựa như sau khi bị dán lên vậy, cũng không bằng phẳng, dán lại cũng không hoàn mỹ, có thể nhìn thấy cơ thịt dữ tợn từ trong khe hở.
Thật bất ngờ, trong khi Ôn Dục Nhiễm và Lữ Hoằng Ngôn vì kinh ngạc mà cả người cứng ngắc, Thiên Lang vẫn bình tĩnh mà nhìn Miêu Vũ Cầm bỏ trốn cực nhanh, biến mất trong hành lang tối tăm, không có bất cứ động tác gì.
Vẫn duy trì nụ cười xoay người lại, Thiên Lang khẽ gật đầu: "Giống như ngài thấy, ở nơi này mà gặp phải người thì cũng không hẳn là người sống. Vì cô ta không có ôm ý xấu mà tiếp cận, cân nhắc đến cảm nhận của ngài nên ta mới bỏ qua. Nếu như ngài không muốn tha cho cô ta…"
"… Thôi đi, nếu cô ấy không có ý xấu thì tha đi. Lại gặp phải chuyện giống hệt lần trước, tôi thiệt xui xẻo mà. Cơ mà anh tốt bụng như vậy khiến tôi hơi bất ngờ à nha."
"Đúng vậy." Y đương nhiên trước nay đều chưa từng có phẩm chất "Thiện lương" cao thượng này. Cho dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể coi là gần như người bình thường mà thôi, "Cô ta là một trong những người chết ở đây vào nửa năm trước, giả vờ thành người sống hẳn là vẫn còn vọng tưởng có thể thoát ra khỏi đây. Thế nhưng cũng vô nghĩa mà thôi. Người đã chết, gần như không có hy vọng có thể sống lại."
Thiên Lang sớm đã chú ý tới, Miêu Vũ Cầm chính là cái xác nữ trong nhà vệ sinh ở dãy dạy học kia. Từ trạng thái của thi thể có thể đoán được đã chết chừng nửa năm. Nếu như không có câu nói đâm chọt kia thì có đứng đó cũng chẳng thành vấn đề, nhưng tất nhiên sẽ có chút ảnh hưởng không tốt đến thân thể Ôn Dục Nhiễm, vậy thì cũng không cần thiết phải khoan dung.
Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía cô ả chạy đi, Ôn Dục Nhiễm hiếm khi nhạy bén chú ý tới một điểm trong câu nói của Thiên Lang: "Gần như? Anh đừng nói thật sự có chuyện người chết sống lại nhé?"
"Nếu ngay cả quỷ cũng có tồn tại, như vậy sống lại cũng không phải chuyện không thể. Chỉ có điều không thể dễ dàng làm được mà thôi." Thiên Lang hời hợt nói.
"Anh đã biết cổ là quỷ, tại sao không nói với bọn tôi sớm chứ?" Lữ Hoằng Ngôn vẫn sợ hãi, vừa nghĩ tới chính mình cùng một kẻ đã chết đồng hành lâu như vậy liền cảm thấy nghĩ mà sợ, không thể nào hiểu được mà hỏi.
"Có một con quỷ dẫn đường chẳng phải tốt lắm sao? Đằng nào mục đích của cô ta là thoát khỏi đây, không đưa ra lời phản đối với con đường chúng ta chọn chứng tỏ chúng ta đi đúng hướng rồi." Bình thản nhìn Lữ Hoằng Ngôn, Thiên Lang không nóng không lạnh nói, "Kỳ thực ngoại trừ sống chết khác nhau, người và quỷ cũng không khác nhau gì cả, không cần để ý như vậy."
Ôn Dục Nhiễm: "…" Không ngờ rằng người này trông thì có vẻ kỳ lạ và khó hiểu, trên thực tế trái tim còn mạnh mẽ hơn cả anh.
Lữ Hoằng Ngôn: "???" Vậy mà cũng gọi là không khác gì nhau cả? Sao anh không về lập bài vị thắp nhang cho Ôn Dục Nhiễm luôn đê?!
"Chúng ta cần phải đi." Thiên Lang lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, "Nó sắp tới đây rồi, có lẽ mười mấy phút nữa là sẽ đến toà văn phòng này."
Cùng lúc khi Thiên Lang nói ra câu này, dư quang khoé mắt Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy có một người chạy chậm từ phía trước chạy qua. Từ mái tóc dài mà đoán đó là nữ, mà đối phương lại chạy thẳng vào trong mặt tường, anh còn nghe thấy đối phương đang lầm bầm lầu bầu: "Đi mau, nhất định không nên bị đuổi kịp!"
Hơi nhướng mày, Ôn Dục Nhiễm nhấc ngón tay chỉ về phía tường kia: "Mấy người không thấy có cô gái chạy vào đó sao?"
Lữ Hoằng Ngôn như cũ mê man mà lắc đầu, ánh mắt Thiên Lang thì lại sắc bén mà nhìn về phía tường anh chỉ, kéo tay Ôn Dục Nhiễm cũng sắp bước lên trước, xem chừng có vẻ như là muốn đâm thẳng vào tường.
Không kịp dừng lại, Ôn Dục Nhiễm cứ như vậy bị Thiên Lang lôi đi đâm vào tường. Vốn đã nhắm mắt lại chuẩn bị bị hoa mắt khi đâm vào tường, không nghĩ tới trên trán không truyền đến cảm giác va đập, ngược lại là dưới chân bị ngáng chân một chút, suýt chút nữa ngã sấp mặt được Thiên Lang đúng lúc tiếp được.
Mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện vị trí bây giờ của bọn họ là ở cửa cầu thang mà không phải hành lang vừa rồi. Mà cũng không bao lâu thì nhìn thấy Lữ Hoằng Ngôn cũng lảo đảo mà theo vào, thế nhưng cậu ta không may mắn như vậy, cứ vậy bị cầu thang ngáng chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!