Editor: Vũ Ngư NhiLúc tỉnh dậy, Ôn Dục Nhiễm phát hiện ra mình đang nằm trên giường, rèm cửa khép hờ, ánh sáng rọi vào chứng tỏ giờ đã là buổi tối rồi. Tại sao đột nhiên mình lại ở nhà chứ?
Dường như ban nãy mơ thấy một giấc mơ, thế nhưng bản thân lại chẳng nhớ rõ nội dung trong mơ.
Mới vừa tỉnh dậy, tay và chân có chút vô lực, Ôn Dục Nhiễm từ trên giường chậm rãi bò dậy, đưa tay kéo chăn đang phủ trên cơ thể mình ra, bàn tay bỗng nhiên động trúng cái gì đó khiến anh cứng đờ.
Tơ lụa mượt mà lành lạnh, đây chắc chắn không phải cái chăn bình thương anh đắp, chăn anh đắp không thể tốt như loại lụa này đi?!
Cúi đầu nhìn xuống, Ôn Dục Nhiễm thấy một lớp tóc đen bao phủ lấy cơ thể mình, không nhìn kỹ còn nghĩ nó là một cái chăn lụa màu đen nữa đấy. Nếu chỉ có vậy thôi thì Ôn Dục Nhiễm còn có thể an ủi giúp mình lạc quan lên, nhủ thầm nói với mình rằng việc này khá kỳ lạ mà thôi nhưng không, mái tóc đen dày đặc bỗng nhiên len lỏi trên người anh chính thức làm anh không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Dường như lông tơ sau lưng đã hoàn toàn dựng đứng, tay chân Ôn Dục Nhiễm luống cuống đem tóc tách ra khỏi người mình, ngay lập tức nhảy khỏi giường lùi về một chỗ khá xa đến khi lưng vô tình chạm phải vách tường mới dần dần tỉnh táo lại nhìn đống tóc đen đang ngọ nguậy trên giường.
Chân trần đi trên sàn nhà mát lạnh, Ôn Dục Nhiễm dần dần bình tĩnh lại. Trước đó, khi tỉnh lại vẫn còn cảm thấy buồn ngủ bây giờ thì cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất rồi chỉ còn từng giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Còn không để Ôn Dục Nhiễm mau chóng tỉnh táo lại thì những sợi tóc đang nằm trên giường kia bỗng nhiên làm ra động tác vô cùng dữ tợn, tựa như một làn sóng đang dần tăng lên, mà làn sóng đen kia lại đột nhiên hướng về phía Ôn Dục Nhiễm ập đến.
Đáng ăn mừng nhất là dù trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này đã làm não anh đình công nhưng cơ thể vẫn theo bản năng mà né tránh được một kiếp. Dùng hết sức bình sinh nhanh chóng chạy vọt vào phòng ngủ rồi chui tọt vào phòng vệ sinh, khóa cửa từ bên trong rồi vững vàng chống cự.
Làm xong một loạt chuyện vẫn chưa khiến đầu óc Ôn Dục Nhiễm khôi phục lại như cũ thì một âm thanh va chạm ngoài phòng vệ sinh vang lên làm anh giật mình tỉnh lại, dùng cả người chắn cửa chỉ sợ rằng thứ quái dị bên ngoài phá cửa mà vào.
Một màu đen bao phủ lấy phòng vệ sinh chỉ cần đưa tay ra cũng chẳng thấy rõ năm ngón tay, công tắc đèn ở không xa nhưng Ôn Dục Nhiễm không dám đến mở nó. Bởi vì vật kia vẫn còn ở bên ngoài gia tăng sức lực phá cửa, anh sợ chỉ cần mình mất tập trung một chút thôi cửa liền bị phá vỡ.
Bóng tối rất dễ gợi lên sự sợ hãi của con người, đặc biệt là trong tình huống như thế này lại làm cho người ta càng sợ hãi hơn. Thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn không dám nghĩ về nó trong phòng vệ sinh, sợ rằng chỉ cần anh bật đèn lên thì có thể thấy được quái vật đang nhìn mình chằm chằm.
Một lát sau, âm thanh ngoài cửa dần yếu đi cuối cùng chỉ để lại thứ âm thanh nhẹ nhàng vuốt lên khuôn cửa mà thôi. Ôn Dục Nhiễm không biết lý do tại sao vật đó lại không từ khe cửa chui vào nhưng đối với anh có lẽ đây là một chuyện tốt.
Giữ tâm trạng bình tĩnh mà lắng nghe kĩ càng, âm thanh kì lạ đó dường như không chỉ có ở ngoài cửa, kể cả dưới bàn chân và trên đỉnh đầu cũng có cảm giác nó xuất hiện, chẳng lẽ thứ kia chui vào?
Cơ thể Ôn Dục Nhiễm chắn cửa, đưa cánh tay run rẩy ra sờ soạng tìm công tắc mở đèn, ánh đèn đột nhiên sáng lên lóe vào mắt làm anh khá khó chịu, nhưng may sao trong phòng tắm không thấy được thứ gì kì quái.
Thế nhưng âm thanh kia là sao?
"Xào xạc, xào xạc…" Không hề bén nhọn lại có chút uy nghiêm đến đáng sợ giống như những con chuột đang chạy loạn làm quấy nhiễu lòng người, khiến tâm trạng bất an.
Âm thanh này liên tục di chuyển, từ dưới chân đã đến phía sau khiến Ôn Dục Nhiễm không khỏi nghĩ đến nơi khởi nguồn của thứ âm thanh đáng sợ này.
Suy nghĩ hỗn loạn của anh cũng không kéo dài quá lâu bởi vì anh nhìn thấy dưới cống thoát nước trong phòng tắm có một đoạn nhỏ màu đen bỗng dưng xuất hiện.
Từ đường nước ngầm vào được?!
Cảm giác căng thẳng và kỳ lạ trong bầu không khí vốn đã khiến người hít thở không thông làm Ôn Dục Nhiễm có cảm giác không rõ ràng nhưng lại quen thuộc, dường như cảnh tượng này không phải lần đầu đối mặt, có chút cảm giác quen biết nhàn nhạt khiến anh bỗng nhiên kinh sợ rằng đây cũng là một giấc mơ.
Đúng vậy, đáng nhẽ ra anh phải ở công ty ngủ làm thế nào có khả năng vừa mở mắt ra đã trở về nhà.
Nếu là nói nằm mơ vậy thì anh sẽ không chết đúng không?
Gần như bắt buộc bản thân mình phải nghĩ vậy, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy dưới cống và vòi nước bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều tóc, cắn răng một cái nhanh chóng xoay người lại mở cửa rồi chẳng thèm quan sát tình huống bên ngoài mà vội vã xông ra.
Không cần quản xem thứ kia còn có ở ngoài hay không, anh không muốn khiến mắt mình phải khó chịu. Nếu là trong mơ vậy thì có tông trúng tường cũng không sao, anh yên tâm nhắm mắt chạy ra khỏi phòng.
Trong quá trình chạy trốn, Ôn Dục Nhiễm có cảm giác có thứ gì cố gắng quấn lấy cánh tay mình nhưng may mắn thay anh đã ngay lập tức dùng lực vùng thoát ra, nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng rồi đóng cửa lại, nội tâm anh cũng không chờ mong gì vào việc này sẽ tác động đến thứ gì.
Thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn không dám quay đầu lại, trực tiếp chạy thẳng về phía cửa, vội vàng vặn cửa thế nhưng dường như đã đoán trước được việc này sẽ khiến người ta thất vọng… cửa không mở ra được, anh không có cách nào đi ra ngoài.
Không sao đâu, dù gì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, chắc sẽ không chết thật đâu ha?
Con tim kịch liệt nảy lên cho biết rằng chủ nhân của nó hiện giờ nội tâm đang rất căng thẳng, thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn cảm thấy được dường như căn phòng này đặc biệt yên ắng, tiếng tim mình đập mạnh đến mức hệt như tiếng trống đánh bại giặc.
Khiến cho anh bất ngờ chính là con quái vật kia cũng không phá cửa mà ra thậm chí còn chẳng có âm thanh nào phát ra ở cánh cửa nữa, lo lắng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tóc đâu làm anh khẽ thở ra một hơi, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!