Editor: Tử Nguyệt
Beta: Vũ Ngư NhiGiằng co một lúc lâu, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, anh cũng không dám lại từ khe cửa nhìn ra phía ngoài. Trong phòng không có đồ vật nào có thể dùng để làm vũ khí, anh cũng chỉ có thể cầm cây chổi trong tay, cả người cứng ngắc nằm ngay đơ trên giường.
Mặc dù nói là nằm, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm đoán chắc mình không ngủ nổi.
"Cạch "
Thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, Ôn Dục Nhiễm gần như nghi ngờ mình có phải là căng thẳng nên xuất hiện ảo giác hay không.
"Cạch"
Tuyệt đối không phải ảo giác!
Đột nhiên nghiêng người nhỏm dậy, Ôn Dục Nhiễm nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào. Tiếng bước chân lại bắt đầu vang lên, hơn nữa lần này là… Lần này là trực tiếp xuyên qua cửa đi về phía giường bên này.
Thế nhưng cái gì anh cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng bước chân không ngừng đến gần, thế nhưng đến ngay cả cái bóng anh cũng không thấy.
Đột nhiên dùng sức ném cây chổi trong tay, Ôn Dục Nhiễm rõ ràng nhắm ngay nơi phát ra âm thanh. Thế nhưng cây chổi cứ như thể không hề gặp chút chướng ngại chút nào mà bay tới, căn bản không có đập trúng bất kì vật gì.
Tiếng bước chân vẫn còn tiếp tục vang vọng, đã đi tới trước giường.
Trong phòng gần như trở nên yên ắng một lần nữa, Ôn Dục Nhiễm vẫn nghiêng người như cũ, cũng không phải là không muốn động, mà là thực sự không biết lúc này nên làm những gì. Rõ ràng có thứ gì đó đang đứng ở trước giường của anh, thế nhưng anh không nhìn thấy, thậm chí không biết thứ kia hiện tại đang làm gì, lúc nào sẽ rời đi.
Yên tĩnh hồi lâu, đèn ở đầu giường trước đó được anh mở lên đột nhiên bị tắt đi, trong chốc lát căn phòng đã chìm vào tăm tối. Mà đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng gần như không hề nhìn được thứ gì.
Cùng lúc đó chỉ nghe vang lên một tiếng "Xì" nhỏ, có thứ gì dán lên phía sau lưng, Ôn Dục Nhiễm theo bản năng mà lập tức nhảy xuống giường, trước tiên nhảy ra xa khỏi giường.
Ôn Dục Nhiễm vỗ mạnh một cái vào công tắc đèn điện, trong phòng thoáng chốc bị chiếu lên sáng ngời. Khi anh bình tĩnh lại mà cẩn thận nhìn thứ nhiều thêm trên giường, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy một con dao nhỏ từ gầm giường đâm lên, đâm xuyên qua ván giường, mũi dao sắc bén dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng hơi chói mắt.
Anh lập tức ngồi xổm xuống xem xét dưới giường.
Không có gì cả.
Thế nhưng khi Ôn Dục Nhiễm đứng lên lần nữa, trong tầm mắt nhiều hơn một mảng đỏ đến chói mắt. Con dao nhỏ được đâm lên từ dưới giường đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó thì nơi bị đâm thủng chậm rãi chảy ra một mảng vết máu.
Quả thực giống như là có một người không nhìn thấy được bị đâm chết ở trên giường.
Vết máu càng lúc chảy ra càng nhiều, nhiễm đỏ hơn nửa cái giường đơn.
Tối hôm đó Ôn Dục Nhiễm ngồi xổm ở góc tường vượt qua nửa đêm về sau, mãi đến tận hừng đông cũng không chợp mắt.
May mắn là sau đó không xảy ra chuyện gì nữa, trừ việc chân anh đã hoàn toàn tê rần.
Ngay cả vết máu cũng không biết đã biến mất không còn tăm tích từ lúc nào, càng không nói đến vết tích bị đao đâm thủng. Thế nhưng Ôn Dục Nhiễm cảm thấy được tối hôm qua chắc chắn không phải là mơ, trừ khi đầu óc anh có bệnh. Anh hơi hối hận, không hiểu mình tối hôm qua tại sao lại rảnh đến phát điên, còn xuống giường đi xem, quất một giấc đến hừng đông không tốt hơn à?
Ôn Dục Nhiễm cho là mình thật sự cần phải cùng Thiên Lang học một ít cách đuổi quỷ. Trên thực tế anh cũng từng xin qua, thế nhưng bị bác bỏ một cách vô tình. Lý do là thể chất anh không thích hợp, học những thứ đó giết địch một trăm tự tổn hại tám ngàn.
Sau đó anh xoa eo xoa chân khập khiễng mang theo vành mắt thâm đen đi tìm người đổi túc xá.
Ái phi, trẫm biết sai rồi, trẫm không nên to gan như vậy không đổi phòng. Sau này trẫm đều nghe theo cưng _(:з" ∠)_
Ngay lúc cả cơ thể và tinh thần Ôn Dục Nhiễm cực kỳ mệt mỏi mà kéo hành lý đi đến phòng mới. Mở cửa vừa nhìn hóa ra là anh được phân vào phòng đôi, suýt chút nữa anh đi quỳ xuống với dì quản lý chìa khóa. Lần đầu tiên chờ đợi bạn cùng phòng xuất hiện đến như thế.
Đã như vậy, Ôn Dục Nhiễm cũng không đi tìm người đồng hành, một mình chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Anh đi ra thật sự là hơi sớm, trên đường cơ bản không nhìn thấy người nào, thậm chí ngay cả nhà ăn đều còn chưa mở cửa. Bất đắc dĩ Ôn Dục Nhiễm đành phải quay đầu lại, đi dạo lung tung khắp nơi trong sân trường, cuối cùng đi đến vườn hoa hôm qua dự định lấy cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!