Chương 23: Hôn ngủ ngon

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiHết cách rồi, anh cũng chỉ có thể đoán đại như vậy, đồng thời có chút niềm vui nho nhỏ là anh không lấy ngọc bội ra.

Cũng không vội vã đi chất vấn Đồng An, Ôn Dục Nhiễm dọn dẹp cẩn thận, rồi ngồi ở trên giường gọi điện thoại cho Duẫn Mộc.

Cách một quãng thời gian đường dây điện thoại mới được nối: "Này, ở thành phố H quen chưa?"

"Vẫn ổn, không có gì có thể không quen, vốn cũng không có ý định gọi điện thoại cho mày, thế nhưng hôm nay có xảy ra chút chuyện, tao phải tìm người để chia sẻ." Tiện tay cào cào tóc, giọng điệu Ôn Dục Nhiễm mang theo bất đắc dĩ: "Ngày hôm nay tao phát hiện một đồng nghiệp có quen biết với Thiên Lang. Tuy rằng anh ta tự xưng là bạn trai cũ, thế nhưng tao cảm thấy kiểu gì cũng là kẻ thù."

"… Dựa theo tính cách của anh ta, có thù hận với người ta thì có gì là lạ. Gã kia làm gì với mày hả?"

Là cảm giác sai sao? Luôn cảm thấy tiếng nói và ngữ khí Duẫn Mộc đều hơi kỳ lạ, nghe kỹ lại thì dường như không có gì sai cả.

"Trước mắt tao vẫn còn sống nhăn răng. Từ sáng sớm lúc ở phi trường anh ta đã bắt đầu nói với tao Thiên Lang không phải người tốt. Khi thì giết người, lúc thì tinh thần không bình thường. Nói nhiều lắm tao không nhớ được. Nói chung chính là để cho tao cách xa một chút, đoạn tuyệt quan hệ. Nghĩ linh tinh mãi tao sắp buồn chết rồi đây này."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc chốc lát, có lẽ là để nghĩ cho rõ ràng: "Quan hệ của mày và gã rất tốt?"

"Cũng có thể nói thế. Anh ta vừa mới chuyển đến công ty tao không lâu, quan hệ không tệ, nhưng mà cũng không thân thiết lắm." Vừa nói, Ôn Dục Nhiễm vừa đứng dậy, kéo từng cái từng cái ngăn kéo.

"Vậy thì hắn ta không cần cố chấp khuyên mày như vậy. Người bình thường nếu như có lòng tốt khuyên bảo mà không được tiếp thu, đa số bị thờ ơ như thế cũng không còn nhiệt tình nữa. Cho nên tao đoán hắn ôm mục đích nào đó."

Phân tích rõ ràng, Ôn Dục Nhiễm đồng ý với kết luận này của Duẫn Mộc. Anh cũng cảm thấy thái độ đó của Đồng An hơi kì lạ: "Còn nữa, vừa rồi tao về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy trong phòng bị lật tung hết cả lên, gần như lộn chổng vó lên trời, nhưng lại không mất thứ gì. Cũng không biết là người hay quỷ."

"Có chuyện như vậy? Mày đi tìm người đổi một phòng khác khá hơn đi?"

"Lười đổi. Ngược lại nếu không phải nhằm vào tao thì sẽ không tới nữa đâu, nếu là nhắm vào tao rồi thì đổi đến đâu cũng như nhau." Ôn Dục Nhiễm nhún nhún vai: "Tao chỉ đi kể khổ một tẹo, dù sao coi như có trộm thật, một người đàn ông như tao cũng chả có gì phải sợ." Chỉ cần giá trị vũ lực của kẻ trộm vẫn nằm trong phạm vi người bình thường.

Vốn dĩ Ôn Dục Nhiễm còn muốn hỏi thăm ý kiến, hỏi Duẫn Mộc xem rốt cuộc giữa Thiên Lang và Đồng An ai mới là nhân vật phản diện. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật kì cục, Duẫn Mộc không quen với hai người kia, làm sao có khả năng như thám tử Conan chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu thủ phạm: "Tạm thời thế đã, cúp đây. Ái phi không cho trẫm một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"

"Đừng nói lảng sang chuyện khác, tự mình cẩn thận hơn đi, bên tao còn có việc, tắt đây."

Một giây trước khi điện thoại bị tắt vẫn có thể nhìn thấy nút loa ngoài trên màn hình điện thoại đã được nhấn. Duẫn Mộc vứt điện thoại đã tắt lên giuờng, cau mày mà ngẩng đầu lên: "Anh hài lòng chưa? Một mình xông vào nhà người khác, dùng vũ lực uy hiếp là chuyện phạm pháp đấy."

Hắn tuyệt đối không muốn mở loa ngoài theo ý của đối phương, nếu như trên cổ không có con dao kia.

"… Ái phi?" Theo tiếng nhẹ giọng nỉ non, lưỡi dao lại càng thêm dính sát vào da: "… Hôn ngủ ngon?"

Trong phòng Duẫn Mộc chỉ mở một chiếc đèn ngủ, ánh sáng nhẹ nhàng của màu vàng cũng không thể khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa, cũng làm cho khuôn mặt của người trước mặt hắn có hơn một nửa giấu trong bóng tối, vẻ mặt khó lường.

"Hai người, quan hệ rất tốt. Không gọi cho ta."

Giọng Thiên Lang không lớn, từ trên mặt của y cũng nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì, đến ngay cả ngữ điệu cũng đều đều, nếu như không phải cái tay nắm dao kia nắm đến trắng bệch, Duẫn Mộc có lẽ sẽ cho là y rất bình tĩnh thật.

"Nếu như anh không muốn là tên điên bị Tiểu Ôn sợ hãi, tốt nhất anh nên lập tức rời khỏi nhà tôi, tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra."

"Không có mày, sẽ nhìn ta, nhiều hơn."

Bị đôi mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm, Duẫn Mộc chỉ cảm thấy quái dị không thể tả. Mặc dù đối phương rõ ràng là nhìn mình, thế nhưng ánh mắt kia lại như căn bản không đặt ở trên người mình, như thể hắn không hề tồn tại. Mà câu Thiên Lang nói khiến người nghe khó hiểu, giống như là người mới học nói vậy, gần như không thành câu hoàn chỉnh. Nếu như muốn lý giải ý của y, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình đắp vào.

Đối với việc này hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì ngày thường Thiên Lang đều giao tiếp với người khác như vậy, ít nhất là trước khi gặp Ôn Dục Nhiễm là như vậy. Chỉ có điều, hiện tại dường như nói chuyện càng ngắn gọn hơn.

Mà câu vừa rồi, Duẫn Mộc đoán đại khái ý là, nếu như không có hắn, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm sẽ đặt trên người y nhiều hơn.

"Bọn tôi là bạn bè, Tiểu Ôn cũng không thích đàn ông." Loại cảm giác mạng sống bị uy hiếp thế này chẳng thích chút nào, Duẫn Mộc nhíu mày nhìn thẳng trở lại: "Kẻ thù của anh đã đến quấy rầy Tiểu Ôn, giờ anh lại muốn giết bạn của nó? Giấy không thể gói được lửa, anh muốn nó hận mình ư?"

Trên thực tế Thiên Lang vốn không có ý định giết Duẫn Mộc thật, mặc dù y rất muốn làm như thế. Y làm sao có thể làm chuyện khiến Ôn Dục Nhiễm khổ sở chứ? Chẳng qua là muốn hơi dọa người, tránh cho Duẫn Mộc ở trước mặt Ôn Dục Nhiễm nói thêm gì nữa, khiến cho hình tượng của y trong lòng Ôn Dục Nhiễm tiếp tục giảm xuống.

Y cũng không phủ nhận, khi nghe thấy câu trêu đùa cuối cùng của Ôn Dục Nhiễm kia, y đúng là sinh ra ý nghĩ giết Duẫn Mộc thật. Tuy rằng quả thật là chính miệng có nói qua, chủ nhân không cần thiết phải yêu thích mình, nhưng mà có thật lòng nghĩ như vậy hay không chỉ có tự y biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!