Chương 15: Liếm một cái

Edit: Tử Nguyệt

Beta: TịnhLúc này, dựa vào ánh sáng, Ôn Dục Nhiễm có thể thấy rõ mặt của thứ đang dây dưa với anh vừa rồi —— có vẻ là một cô gái. Thế nhưng da thịt toàn thân từ trên xuống đều bị phá nát, vết thương lớn nhất kéo từ vai phải đến ngực khiến cơ thể như hoàn toàn chia làm hai nửa, đỏ mắt tàn bạo mà nhìn anh chằm chằm.

Mà vị dũng sĩ từ trên trời giáng xuống kia, Ôn Dục Nhiễm cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của y, y chính là Thiên Lang mà anh luôn tìm kiếm, thế nhưng trạng thái bây giờ của đối phương dường như có gì đó sai sai.

Ôn Dục Nhiễm biết Thiên Lang có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Trong nhà chỉ riêng các loại găng tay mà đã có hẳn một cái rương. Mà loại khiết phích này khi y tiếp xúc với người ngoài thì càng được phát huy vô cùng xuất sắc, cho dù cái ly đã được nhà hàng hay quán bar rửa sạch rồi đi nữa thì cũng không thích dùng, bộ đồ ăn lại càng nhất định phải tự mình lau chùi sạch sẽ lần nữa mới miễn cưỡng bắt đầu sử dụng.

Thế nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ trên áo khoác ngoài màu trắng của Thiên Lang đâu đâu cũng có vết máu, thậm chí còn dính mấy miếng thịt nát thật nhỏ, găng tay chẳng biết đi đâu, ngay cả trên mặt cũng bị dính một ít vết máu, càng khỏi nói cái rìu cầm trên tay kia, gần như tất cả đều là máu. Mặc dù như thế nhưng trên mặt y lại không có chút biểu cảm nào, thậm chí cũng không thể coi như đó là vẻ lạnh lùng trước sau như một của y. Đó là đôi mắt không hiểu sao lại có thể khiến người khác sợ hãi.

Một lúc sau, Ôn Dục Nhiễm mới miễn cưỡng đưa ra kết luận: Có lẽ là một loại coi thường tất cả những thứ xung quanh bản thân, không quan tâm mình phá hủy cái gì, hủy diệt cái gì, giết chết cái gì. Nó tự nhiên như hơi thở, giống như đó chỉ là một việc nhỏ như không cẩn thận đạp phải con kiến mà thôi.

Cái rìu thoạt nhìn không hề sắc bén chém vào trên người nữ quỷ, lại làm cho ả phát ra từng trận tiếng kêu sắc bén thảm thiết, liều mạng giãy dụa nỗ lực chạy trốn. Thế nhưng lại bị Thiên Lang giữ chặt lại, căn bản là không thể nào trốn thoát.

Khách quan thì, đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, anh hiện tại hẳn là cảm thấy vô cùng an tâm mới đúng. Nhưng sự thật lại không như vậy, bởi vì anh không thể không vì trạng thái tinh thần lúc này của Thiên Lang mà không cảm thấy lo lắng.

Trong lúc đầu óc anh hỗn loạn tưng bừng, Thiên Lang không hề có ý muốn dừng tay, mãi đến tận khi nữ quỷ đang kêu la thảm thiết kia dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng cả người giống như bị hòa tan mà hoàn toàn biến mất.

"Cạch cạch keng" một tiếng, cái rìu bị ném xuống đất gãy thành hai đoạn, thân thể Thiên Lang đang đứng thẳng bỗng nửa quỳ trên đất, tiếng thở dốc dồn dập không giống như là mệt mỏi, ngược lại càng giống như thở không nổi mà liều mạng hô hấp hơn, tay trái tóm chặt lấy cổ tay phải vừa nãy cầm rìu, dùng sức tới ngón tay đều trắng bệch.

Ôn Dục Nhiễm lập tức xử lý xong chút tóc còn quấn ở trên người, tiện tay ném về sau một cái, liền vội vội vàng vàng tiến lên, ngồi xổm xuống vỗ sau lưng Thiên Lang giúp thuận khí: "Sao vậy, bị thương ở đâu?"

Một lúc lâu cũng không được đáp lại, trạng thái đối phương cũng không có chuyển biến tốt, anh đành phải nhặt lên điện thoại di động bị Thiên Lang tiện tay ném ở bên cạnh lên trước, hơi hơi chỉnh thấp độ sáng rồi chiếu về phía Thiên Lang, muốn nhìn thử rốt cuộc là y như thế nào rồi, thấy rồi anh liền sửng sốt.

Ánh mắt vẫn như vừa nãy, trống không không có sự sống, cả người giống như linh hồnlạc trôi còn chưa trở về lại, mồ hôi lạnh thuận theo cằm nhỏ xuống trên đất. Mà móng tay tay trái của y bấu thật sâu vào cổ tay phải yếu ớt kia, bởi vì trên đó vốn đã tràn đầy vết máu. Ôn Dục Nhiễm không biết đó có phải là do bị y cào nát chảy máu hay không, anh chỉ biết là mình nhất định phải lập tức ngăn cản.

Đặt điện thoại di động dựa vào góc bàn, điều chỉnh góc độ để có thể vừa vặn chiếu đến bên này. Ôn Dục Nhiễm trực tiếp lấy tay nỗ lực gỡ tay trái Thiên Lang ra, sau khi thử một lần anh mới ngạc nhiên phát hiện Thiên Lang dùng sức lớn đến thế nào để bóp lấy cổ tay mình, nếu cứ để y tiếp tục làm như vậy, động mạch có ở sâu hơn nữa cũng sẽ bị y cào nát.

"Anh buông tay ra! Anh có nghe thấy tôi nói không đó! Anh đẹp trai này, bàn tay đẹp thế này cơ mà, cho tôi nhìn một cái thôi? Anh còn không buông tay ra! Tôi nói anh nghe, tôi thừa nhận tôi đang rất sợ…"

Sức của người này lớn đến mức khủng bố, Ôn Dục Nhiễm phí sức cả buổi lôi kéo hai cái tay kia mà chúng vẫn không nhúc nhích. Hơn nữa, anh đã nói như vậy được một lúc rồi, ánh mắt Thiên Lang cũng khôngdao động chút nào, giống như là đang ngồi thiền, trong mắt không có tiêu điểm nào.

Cứng rắn xem ra không tác động được người này, vậy anh thử mềm mỏng xem sao. Bạn nói xem, một người đang bình thường sao lại bỗng nhiên trở thành thế này? Chẳng lẽ là chỗ này quá khủng bố nên bị dọa cho đến tinh thần suy sụp sao? Không phải chứ, ngay cả anh mà còn không có chuyện gì, không lý gì người vẫn luôn rất bình tĩnh đối mặt với những thứ này như Thiên Lang lại không chịu được à nha.

"Thiên Lang? Anh nói anh muốn khóc hay là muốn thế nào đi tôi còn dễ thương lượng. Anh trả lời tôi một cái đi, nếu không tôi không bị quỷ hù chết mà bị anh hù chết trước đó. Đi, coi như không nói lời nào thì ít nhất anh cũng thả lỏng tay ra, ngoan nha…"

Anh lầm bầm lầu bầu giống như đã niệm một lúc lâu, mới vui mừng nhìn thấy Thiên Lang có phản ứng.

Chỉ thấy y chậm rãi quay đầu, hô hấp dần dần vững vàng, con ngươi đen kịt rốt cục có tiêu điểm, thẳng tắp dõi theo anh, đôi môi khẽ nhúc nhích, dường như nói gì đó, thế nhưng âm thanh quá nhỏ căn bản là không nghe thấy. Nhưng mà bây giờ Ôn Dục Nhiễm cũng không đoái hoài tới Thiên Lang nói cái gì, chỉ thừa dịp lúc y dường như có chút tinh thần mà vội vã gỡ tay Thiên Lang ra, từ trong túi áo lấy một bịch khăn giấy ra lau vết máu trên cổ tay phải, bên dưới lộ ra, rõ ràng là vết thương đang chảy máu.

Từ hình dáng vết thương phán đoán, rõ ràng là do y tự cào ra.

"Anh trước tiên tự ấn khăn giấy lên vết thương trước…"

Lời còn chưa dứt, cả người anh bỗng nhiên bị ôm lấy, hơn nữa cũng không phải là bất kì kiểu ôm nào mà anh từng trải qua, mà là gần như bị đối phương ôm vào trong ngực… Có lẽ chính là loại cảm giác ôm ấp cưỡng ép mang theo một chút giống như chim nhỏ nép vào người.

Nói thật, cái tư thế này làm cho anh vô cùng khó chịu. Không chỉ là bởi vì thân là một người đàn ông cao lớn phải cố gắng khom người xuống để người ta ôm, hơn nữa anh còn đang ấn lấy miệng vết thương của Thiên Lang, điều này khiến tay anh trực tiếp bị xoay ra sau, làm ra một cái tư thế cực kì không tự nhiên.

Đồng thời cũng nhờ khoảng cách vô cùng gần, anh rốt cuộc nghe rõ Thiên Lang luôn luôn nhỏ giọng niệm cái gì.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi…"

Giống như máy lặp lại bị hư, không ngừng lặp lại một câu giống nhau, cả ngữ điệu cũng không thay đổi chút nào, tự dưng làm sau lưng anh có chút lạnh cả người.

"Không có chuyện gì không có chuyện gì. Tuy rằng không biết tại sao anh lại xin lỗi, nhưng mà tôi nhận lời xin lỗi này, nếu như anh bình thường một chút tôi sẽ càng vui hơn."

Thật sự vô cùng bất đắc dĩ, Ôn Dục Nhiễm không để trong lòng, cánh tay còn lại như có như không vỗ lưng Thiên Lang, trong đầu lặng lẽ nói: Hai ta nhất định phải ở trong ngôi nhà ma tối đen như mực này tiến hành giao lưu ấm áp hài hòa thân thiết này sao?

"Không thể tha thứ cho tất cả tổn thương mà ngài đã chịu, bất kể là ai, cho dù là ta cũng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!