Chương 1: Mơ

Editor: TịnhTrong ấn tượng của mọi người, đi đôi với bóng đêm thường là sự yên tĩnh. Có người yêu thích mà nhắm mắt lẳng lặng hưởng thụ, cũng có người cảm thấy sợ hãi bởi sự yên tĩnh thần bí mà bóng đêm mang lại.

Trên thực tế, buổi tối đúng là không yên bình thật, Ôn Dục Nhiễm lĩnh hội sâu sắc chuyện này.

Tuy rằng cái tên có vẻ nhã nhặn là thế, nhưng Ôn Dục Nhiễm lại là một người đàn ông to lớn. Chiều cao 1m79, tướng mạo cũng coi như là đẹp trai, dáng người tuy rằng không thể so sánh với mãnh nam bước ra từ phòng thể hình, không có cơ bụng tám múi như anh mơ ước, thế nhưng ít nhất là nhìn qua thì không gầy yếu. Cũng giống như đa số đàn ông bình thường khác, anh không có trái tim thủy tinh như phụ nữ, không sợ tối, không sợ quỷ, nửa đêm, 12 giờ một mình đi trên đường cũng không run.

Dù sao thân là người có tư tưởng hiện đại, đối với việc kính thần sợ quỷ đã phai nhạt đi nhiều. Ôn Dục Nhiễm vốn cũng không tin trên đời này có quỷ.

Chẳng qua, giống như chuyện trước đây chưa từng ăn cua đồng thì ai cũng không biết rằng cua đồng ăn rất ngon. Gần đây Ôn Dục Nhiễm cảm thấy cử chỉ của mình có chút điên rồ, không nhịn được nhớ đến phim kinh dị trước kia có xem qua, nghi ngờ có lẽ nào mình bị quỷ ám rồi chăng.

Vừa tốt nghiệp đại học, Ôn Dục Nhiễm gần đây đang thực tập tại một công ty truyền thông, bình thường ở công ty đều là bưng trà rót nước, làm việc lặt vặt. Đây đều là giai đoạn bình thường khi mới bước chân vào xã hội, phúc lợi sau khi chuyển qua chính thức cũng không tệ. Bởi vì dáng vẻ nghiêm chỉnh nên anh rất được các đồng nghiệp nữ chiếu cố. Anh rất là hài lòng.

Thế nhưng tình trạng sức khỏe gần đây của anh càng ngày càng kém, vành mắt thâm đen khiến cho anh hận không thể mang theo kính râm đi ra khỏi cửa, bước chân lờ đờ, nửa đêm nếu có đi trên đường cộng thêm cả người toàn đồ trắng nữa thì không khác cô hồn dã quỷ là mấy.

"Tiểu Ôn này, cưng không sao chứ? Có phải là áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không tốt không?" đồng nghiệp sát vách bàn quan tâm hỏi anh.

Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này thì Ôn Dục Nhiễm quả thật là khóc không ra nước mắt. Anh gác tay lên bàn, đập đầu xuống một cái: "Đừng nói nữa chị Lỗ, gần đây cứ ngủ là nằm mơ. Em cảm thấy em sẽ chết sớm mất thôi." Không phải chứ, anh lớn như vậy ngay cả một cô vợ cũng chưa có lấy đó.

Từ trước đến nay đều không có tật này, vừa dính vào gối không đến mười phút là có thể ngủ thẳng một giấc đến hừng đông. Thế nhưng thói quen tốt đẹp được anh duy trì hai mươi ba năm này rốt cục đã bị phá vỡ vào một tuần trước.

Tối nào cũng nằm mơ thì thế nào? Anh nhịn. Mơ hồ cảm thấy đều là một giấc mơ thì sao? Anh nhịn. Thế nhưng nội dung giấc mơ có thể liền mạch một chút có được không?! Trong mơ có tình tiết quỷ dị gì không thì anh không cách nào nhớ được, chỉ là mỗi lần sau khi tỉnh lại, mồ hôi lạnh trên trán và cảm giác sợ hãi đó nói cho anh biết đó cũng không phải giấc mơ tốt đẹp gì.

Tên đầy đủ của *chị Lỗ là Lỗ Khiết. Thật ra nếu so với Ôn Dục Nhiễm thì cũng không lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng phát âm tên gần giống như vậy, lại thêm cô là người sảng khoái, bình thường chiếu cố Ôn Dục Nhiễm nhiều ở công ty, cho nên Ôn Dục Nhiễm dứt khoát chọn dùng xưng hô như thế.

*chị Lỗ  phát âm "lǔ jiě", Lỗ Khiết phát âm "lǔ jié"

"Cậu xem lại mình đi, tuy rằng mới tới quả thật là cần phải biểu hiện tốt một chút, nhưng mà cũng không cần liều mạng như vậy chứ." Lỗ Khiết đưa tay qua gõ nhẹ đầu Ôn Dục Nhiễm: "Trưa hôm nay sếp không có ở đây, cậu nhanh chóng lén lút nằm sấp trên bàn ngủ một lát, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi."

Đề nghị này thật sự rất có sức hấp dẫn, ánh mắt Ôn Dục Nhiễm tha thiết mong chờ nhìn về phía Lỗ Khiết: "Chuyện này không được đâu, trong phòng làm việc nhiều đồng nghiệp như vậy…"

"Không thành vấn đề, chị đây bảo kê cho cưng." Lỗ Khiết hào khí vỗ vỗ ngực, ý bảo anh yên tâm ngủ đi.

"Đại ân này không lời nào nói hết được, chị Lỗ thật uy vũ!" Cảm động đến rơi nước mắt mà nói xong, Ôn Dục Nhiễm không nói hai lời lập tức ghé lên trên bàn.

Bởi vì thật sự là quá mệt mỏi, đôi mắt chỉ mở thôi cũng cảm thấy đau nhức. Trong chốc lát, Ôn Dục Nhiễm đã ngủ.

Ánh sáng màu vàng chanh lúc hoàng hôn ấm áp hiền hòa chiếu lên một góc rừng, hình như có một cậu bé chưa đến mười tuổi đang chơi đùa ở đó, hơn nữa góc nhìn cũng không ngừng đi theo cậu bé đó.

Lại là mơ.

Ôn Dục Nhiễm cảm thấy vô cùng bực bội. Cái giấc mơ cổ quái này quấn lấy anh đã lâu, đã thế mỗi lần tỉnh lại đều không nhớ ra được những gì trong mơ. Lần này anh phải xem cho rõ ràng, cho dù thật sự là bị quỷ nhập vào người thì cũng phải biết hình dáng của con quỷ đó là như thế nào chứ?

Trong mơ, góc nhìn luôn luôn rất kỳ lạ, Ôn Dục Nhiễm vẫn có suy nghĩ của mình, tựa như chỉ là dùng góc nhìn của người đứng xem, không có thân thể của mình. Có thể biết trong mơ này mình nghĩ cái gì, có chút cảm giác như đang xem phim 3D.

Cậu bé này nhảy cà tưng cà tưng về phía trước trong rừng, mỗi lần nó nhìn thấy các loại chim chóc, bươm bướm xinh đẹp thì đều tràn đầy phấn khởi mà đuổi theo, không hề có một chút ý thức nào về việc trời sắp tối, cần phải lập tức trở về nhà.

Trong rừng, cây cỏ tươi tốt, dùng góc nhìn của người thành phố nhìn vào thì cái đầu tiên chính là chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi, ngoài ra phong cảnh quả thật là không tệ. Cái này khiến cho Ôn Dục Nhiễm càng thêm buồn bực, đây là giấc mộng ấm áp an nhiên mà, sao mỗi lần anh đều bị dọa như vậy chứ?

Đáp án của vấn đề này, ngay sau khi mặt trời lặn Ôn Dục Nhiễm mới biết được.

Ánh sáng luôn mang lại cảm giác an toàn cho mọi người. Thế nhưng ngay sau khi mất đi ánh sáng, một đứa trẻ cô độc đứng ở trong rừng sâu thì tuyệt đối không phải là chuyện gì thú vị.

Dù sao Ôn Dục Nhiễm cũng thật bội phục mình khi còn bé, khi đó nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu bây giờ mà đặt một mình mình ở trong rừng vào ban đêm, khẳng định là có chút giả tạo, dù sao tùy tiện có thú hoang nhảy ra là anh đã thành thức ăn rồi.

Ý nghĩ tự dìm mình như thế cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Trong mơ, cậu bé hiển nhiên là đã lạc đường trong rừng rồi, đang vô cùng mê man mà đi loạn khắp nơi, lớn tiếng la lên: "Mẹ! Ba! Bà nội!"

Nhưng mà cũng không được đáp lại.

So sánh với vai chính vội vã tìm kiếm trong mơ, Ôn Dục Nhiễm lại thanh thản mà quan sát xung quanh, nhưng chính sự thanh thản dư thừa này lại khiến cho anh cảm thấy lạnh cả người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!