Ngọn đèn vừa tắt, bóng tối phủ xuống.
Đôi môi nóng bỏng chụp xuống, nụ hôn sâu cuốn lấy, khiến hơi thở ta vụn vỡ như sợi tơ mỏng.
"Ninh Nhi, nàng có nhớ ta không?" Chàng cọ nhẹ bên tai ta.
Thỉnh thoảng… Ta run giọng đáp.
Gạt người. Chàng bật cười khẽ.
"Chỉ nhìn bóng lưng đã nhận ra ta, lại còn thích ta hôn đến vậy."
"Nàng chắc chắn ngày nào cũng nhớ ta, chỉ là thẹn quá, không chịu thừa nhận thôi."
Đây là đạo lý gì chứ?
Nhưng ta lại chẳng phản bác nổi — bởi ta đâu có cự tuyệt chàng.
Trong màn trướng, nhiệt độ dâng cao. Tấm lưng rộng như cung tên giương căng, vết thương cũ trên lưng theo động tác mà lên xuống nhẹ nhàng.
Ta thở gấp, sợ làm ra âm thanh quá lớn, đành cắn chặt vai chàng đang căng cứng.
Bỗng nhiên, một cú thúc mạnh —
Cốp!
Đầu ta đập vào khung giường.
Ta nhỏ giọng oán trách:
"Đụng trúng đầu ta rồi…"
Ta đập nhẹ n.g.ự. c chàng, ra hiệu chàng nhẹ tay một chút.
Chàng giọng khàn, hơi thở nặng nề:
"Nàng thấy thoải mái không?"
Ta đỏ bừng như tôm luộc, cứ tưởng chàng không hiểu ý ta, ai ngờ chàng lại nhẹ nhàng xoa lên chỗ ta vừa đụng, sau đó xoay người, đổi thế, để ta ngồi lên trên.
"Làm khổ nàng rồi, để ta đổi cái giường rộng hơn."
Giường vốn đã rất rộng, rõ ràng là chàng quá mức hung hãn.
Miệng thì nói lời dịu dàng, tay chân lại càng lúc càng mãnh liệt.
Đến canh ba, chàng mới dừng lại.
Chàng đè nặng lên ta, nắm lấy bàn tay ta đang kháng cự, hôn khẽ, giọng khàn khàn, uể oải:
"Ngoan… ta ba ngày chưa chợp mắt… để ta ngủ một lát rồi hẵng…"
Chưa dứt lời, chàng đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm tỉnh dậy, bên người đã trống không.
Hoắc Diêu đã đi rồi.
Đã mấy tháng nay, ta chưa từng ngủ yên ổn như đêm qua. Dù đêm qua có ầm ĩ, nhưng thân thể ta hồi phục rất nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!