Chung quanh khách lạ qua lại, tiểu đồng bưng trà dẫn đường.
Phó Trạch Khải vì muốn tránh người, không dây dưa thêm, tránh sang một bên.
Ta đội lại mũ màn, vội vã rời đi, lúc rẽ ngoặt không cẩn thận giẫm hụt, cả người ngã ngửa ra sau——
Trong cơn tuyệt vọng, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ đỡ lấy thắt lưng ta.
Ta đứng vững lại rồi, bàn tay kia lại khẽ xoay, siết lấy hông ta, nhấc bổng ta lên, nhẹ nhàng đặt về mặt đất, năm ngón tay chậm rãi rút khỏi thắt lưng ta.
Chính là nam tử đội đấu lạp ấy!
Phu nhân cẩn thận. Hắn cúi đầu thấp, cả mặt quấn trong tấm vải đen, giọng khàn đặc, nghe thật kỳ lạ.
"Ngươi... là khách sao?"
"Ta là người chưởng quầy thuê tới giao vật gấp cho quý khách. Mặt ta có sẹo, quanh năm đội đấu lạp."
Ta cụp mắt:
"Dáng hình ngươi rất giống phu quân ta, có lẽ ta nhận nhầm rồi."
"Phu nhân nên rời khỏi nơi đây sớm, chớ để tướng công ở nhà lo lắng."
Ta còn đang ngẩn người, hắn đã quay bước rời đi.
Hoắc Diêu giờ này lẽ ra đang ở Tĩnh Dương, nếu tự ý rời doanh, chính là tội chếc.
Lên xe ngựa, ta nghĩ mãi không yên, bất giác vén rèm lên.
Người kia vừa khéo đang đứng nơi đầu ngõ, cúi đầu ép thấp đấu lạp, nhìn về phía ta. Đến khi xe ngựa rời khỏi phường Bình Khang, hắn mới xoay người bỏ đi.
"Thừa cơ sờ eo ta, lại còn giả vờ không quen."
Ta xoa nhẹ bên hông bị hắn đỡ lấy, lòng chợt thắt lại.
Tiền tuyến chắc chắn xảy ra chuyện lớn, tướng quân Trương Tự tuyệt không để chàng lén trở về kinh.
Xem dáng vẻ ấy, rõ ràng là chẳng định quay về nhà.
Quả nhiên, ta chờ suốt năm ngày, ngay cả chó trong nhà cũng bị canh kỹ, vẫn không thấy bóng dáng chàng đâu.
Biến động trên triều ta không hay biết, kiếp trước Phó Trạch Khải cũng không chạm được đến tầng tin mật ấy.
Ta chỉ có thể làm hết sức mình lo toan, thóc gạo, dược liệu, áo bông, ta đều gia tăng thu mua tích trữ.
Kiếp này, tuyệt đối không để ai chạm đến lương thảo của chàng.
10
Sau tháng Tư, đến rằm Trung Thu, đợt thu hoạch lúa cuối cùng cũng đã hoàn tất.
Toàn bộ vật tư đều được Phu nhân họ Mục, nhân danh
"về Giang Nam thăm thân", dẫn theo một đội thân binh, cải trang thành thương đội, hộ tống áp tải đến Tĩnh Dương.
Xong xuôi đại sự này, ta liền cùng Phu nhân họ Lý lên đạo quán dâng hương, cầu cho ngày đoàn viên sớm tới.
Ta cũng chẳng rõ vận số thế nào, giữa đạo quán rộng lớn như vậy, lại có thể tình cờ bắt gặp Chu Dao Huyên——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!