Ngày xuất chinh, Hoắc Diêu mặc hàn giáp Nhật Diệu, dung mạo cương nghị, khí thế bừng bừng, khiến người chẳng thể rời mắt.
Chàng tung người lên ngựa, đơn tay vẫy gọi ta.
Ta cứ tưởng chàng còn điều gì muốn dặn dò, bước đến gần, chưa kịp mở lời, chàng đã cúi người nhéo má ta một cái, trước mặt bao nhiêu tướng sĩ theo quân.
Ta lập tức cứng đờ.
"Ở nhà ngoan ngoãn đợi ta về."
Chàng cười rạng rỡ, giục ngựa phi đi.
Ta đưa tay sờ gò má nóng ran, tim đập như trống trận.
07
Lão phu nhân nhà Ngô Thượng thư tổ chức mừng thọ, vì đang có chiến sự nên không tổ chức rình rang, chỉ mời phu nhân quan lại và nữ quyến các danh môn thế tộc.
Nhà họ Hoắc chức quan không cao, vậy mà cũng được gửi thiệp mời.
Tiệc thọ dù tổ chức trong phủ, nhưng náo nhiệt chẳng kém đại yến, trăm trò diễn liên tiếp, ca múa không ngớt.
Trong yến tiệc, ta ngồi ở hàng sau, nghe nữ quyến thế tộc bên cạnh buôn chuyện.
"Ba vị công tử nhà họ Phó đều là rồng phượng trong loài người, nghe nói cả Trưởng công chúa cũng muốn thu nhị công tử Phó gia làm diện thủ* đấy!"
(*Diện thủ: người tình, nam sủng.)
"Các tỷ còn chưa biết đâu, đại công tử nhà họ Phó mới cưới thê tử, đang ngồi ở bàn cuối kìa. Nghe nói trong Phó gia rất được sủng ái, đến cả tiểu công tử nổi tiếng khó chiều gặp ai cũng khen đại tẩu tốt."
Ta theo ánh mắt các nàng nhìn sang, người bị bàn tán không ai khác chính là Chu Dao Huyên.
"Quả thực có nét quyến rũ, nhưng ánh mắt, chân mày toàn là phong tình lẳng lơ."
"Ta từng trò chuyện đôi lần, cử chỉ phóng túng lắm, nhìn là biết chẳng phải người an phận."
"Dù nàng ta không an phận, nhưng đại công tử Phó gia vẫn thích đấy thôi?"
Chuyện trò đổi hướng, có người lên tiếng trêu ghẹo:
"Đại tỷ thủ tiết ba năm rồi, tuy không thể như Trưởng công chúa nuôi diện thủ, nhưng chọn mấy gã hộ viện tuấn tú cường tráng chẳng phải được sao? Chưa chắc đã thua ba vị công tử nhà họ Phó, thậm chí còn dũng mãnh hơn cả vị Hoắc tướng quân trẻ trung oai hùng ấy. Ta có mối quen đấy..."
Đang nói, chợt có người nhận ra ta:
"Ai da, chẳng phải Hoắc phu nhân đó sao?"
Lập tức, đám quý phụ kia im bặt, miễn cưỡng cười gượng, gật đầu chào ta.
Ta thầm cười lạnh trong lòng.
Những lời giễu cợt vừa rồi, chắc chắn Chu Dao Huyên ở gần đã nghe không sót câu nào, từ đó mới sinh lòng đố kỵ, lại nảy sinh ý định nuôi tiểu tư.
Ta nhìn về phía Chu Dao Huyên, vừa hay bắt gặp ánh mắt đắc ý của nàng ta.
Nhị lang nhà họ Phó, người mà đến Trưởng công chúa còn không chiếm được, tam công tử Phó gia mà các quý phụ chỉ biết thèm khát từ xa, nàng – một nữ nhân nhà thương nhân – lại thu hết về tay mình. Khó trách nàng ta lại phô trương đến thế.
Chỉ là nàng không biết, nhị lang nhà họ Phó từ chối Trưởng công chúa, chẳng phải vì giữ thanh cao, mà là sợ làm đồ chơi cho người ta, lại chơi quá đà mà rước họa diệt môn.
Những lời khen ngợi của đám quý phụ kia, kỳ thực chẳng có ai thật tâm muốn lấy bọn họ, càng không muốn gả con gái mình vào. Tất cả chẳng qua chỉ xem con nhà thương gia là trò cười tiêu khiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!