Biên cương bị man di tập kích, thánh thượng hạ chiếu phong Hoắc Diêu làm tiên phong, suất lĩnh tám trăm kỵ binh xuất chinh trước, chiếm lĩnh yếu địa, đại quân theo sau tiếp ứng.
Tim ta đập như trống trận — kiếp trước, chính trận này khiến chàng mất một cánh tay, suýt bỏ mạng mới trở về.
"Chủ soái là tướng quân Trương Tự?"
Ta nghẹn giọng hỏi.
Ánh mắt Hoắc Diêu đột nhiên sắc bén:
Sao nàng biết?
Kiếp trước, khi ba huynh đệ nhà họ Phó mở tiệc ăn mừng giành được quyền vận chuyển lương thảo hoàng gia, từng nhắc đến Tĩnh Dương, nói Trương Tự đã chếc.
Họ chê cười ông cố thủ Tĩnh Dương suốt chín tháng, vẫn không ngăn nổi phản quân nam hạ, tận trung vì vua mà cuối cùng đầu rơi khỏi cổ.
Ta vội ứng biến nói:
"Thiếp mộng thấy... thấy Chu Giám quân tham ô quân lương, khiến binh sĩ tạo phản. Hắn còn ngụy tạo thư thông địch, hại chếc Trương tướng quân. Chàng tuy phá được vòng vây, nhưng đứt mất một cánh tay."
Hoắc Diêu nghe càng thêm kỳ quái, bỗng bóp cằm ta một cái:
"Luận bàn chính sự là trọng tội, phu nhân biết không?"
Cổ ta cứng lại:
"Vậy... tướng quân định xử phạt thiếp sao?"
Chàng bất ngờ áp sát, sống mũi cao gần như chạm vào ta. Ta đang định né, thì bị chàng bất ngờ hôn một cái.
Ta ngẩn người.
Xem như phạt rồi. Chàng lại nhéo má ta hai cái, rồi mới lưu luyến thu tay về,
"Yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ."
"Chàng... tin thiếp sao?"
"Phu nhân vì lo cho ta mà nằm mộng, đặc biệt đến báo, sao ta lại không tin."
Ta không biết chàng thật lòng hay chỉ buông lời trêu ghẹo, bèn khuyên lần nữa:
"Chàng cứ xem, nếu sai thì coi như thiếp chưa từng nói. Nhưng nếu là thật, phòng bị trước cũng tốt. Thiếp chẳng hiểu chuyện triều chính, cũng không biết đánh trận. Thiếp chỉ mong, trượng phu của mình có thể bình an trở về."
Ta và Hoắc Diêu vừa mới thành thân, phu thê chi tình hãy còn cạn mỏng.
Nhưng một vị tướng quân vì nước vì dân, không thể vì bọn tham quan bán nước mà chếc oan.
Dù chàng không phải là phu quân của ta, chàng cũng là anh hùng vệ quốc.
Nếu không có những tướng sĩ lấy thân báo quốc như chàng, quốc gia đại loạn, man di giẫm m.á. u mà đến, cướp bóc đốt giếc, làm sao bách tính áo vải còn có chốn an cư?
Ánh mắt Hoắc Diêu chăm chú dừng lại trên gương mặt ta, nét mặt không còn vẻ tùy ý thường ngày, thần sắc trang nghiêm.
"Lời phu nhân, Hoắc Diêu xin khắc ghi trong tâm."
***
Đêm xuống, khi đang nằm nghỉ, thân hình vạm vỡ của chàng đột nhiên áp lên ta. Cảm giác rõ ràng khiến ta giật mình tròn mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!