Chương 13: (Vô Đề)

Nàng đầy vẻ hoài nghi, lau nước mắt, bật cười khẽ một tiếng.

"Ngươi muốn hại chếc ta phải không?"

"Chu Trường Ninh, ta không tin ngươi. Huống hồ..." Ánh mắt nàng trở nên quái dị,

"Nội viện nhà họ Phó là cấm địa, thế mà ngươi vẫn dám bước chân vào. Ngươi tưởng... ngươi còn có thể rời khỏi sao?"

Ta quả thực không dám tin những lời mình vừa nghe được.

Tưởng rằng lần trước ta bảo Phó Trạch Khải đối xử tốt với Chu Dao Huyên, khiến hắn tưởng ta vẫn còn tình tỷ muội với nàng, nên mới lợi dụng nàng để dụ ta đến.

"Ngươi cấu kết với nhà họ Phó?"

Không phải cấu kết.

Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng xanh âm u, giống như oán linh lẩn khuất nhân gian, từng chữ từng lời như rỉ máu:

"Là ta đề nghị với Phó Trạch Khải, để ngươi tự dâng mình tới cửa."

"Ta nói với hắn, kỳ thực ngươi ưa thích những trò quỷ mị của bọn họ, chỉ là giả vờ đoan trang mà thôi."

"Phu quân ta đã hứa, chỉ cần đổi ngươi tới, bọn họ sẽ không bắt ta làm những chuyện đó nữa."

Ta lặng lẽ nhìn nàng, chậm rãi hỏi: Vì sao?

"Ta chịu không nổi bọn họ nữa, cũng không chịu nổi cái sở thích ghê tởm của gia tộc ấy." Vì buồn nôn cực độ, những ngón tay gầy guộc của nàng khẽ run lên.

"Ngươi cứ coi như tích đức, giúp đỡ muội muội một phen. Dù sao cũng hợp với ý ngươi, chẳng phải vậy sao?"

Ta thở dài một hơi, cuối cùng hỏi ra điều mà hai đời chưa rõ:

"Chu Dao Huyên, vì sao ngươi cứ mãi hại ta?"

"Ta hại ngươi? Chẳng lẽ không phải vì số mệnh bất công?" Nàng cười chua chát,

"Hoắc Diêu trông thì cường tráng, nhưng lại bất lực, ta đã t.h.o.á. t y đứng trước mặt hắn, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn!"

"Ta là nữ nhân bình thường, tuổi xuân đang độ, ta chỉ muốn hưởng chút vui thú với tiểu tư, có gì sai!"

"Là hắn vô năng, hắn lấy quyền gì mà bỏ ta!"

Vậy là Hoắc Diêu quả thực chưa từng đụng vào nàng.

Nàng thực sự tưởng Hoắc Diêu bất lực.

Nếu Chu Dao Huyên chỉ là nữ tử dung mạo thường tình thì không nói, nhưng nàng nhan sắc khuynh thành, xuân sắc rực rỡ... Hoắc Diêu rốt cuộc... vì cớ gì?

Đang lúc ta còn nghi hoặc, Chu Dao Huyên bỗng trừng mắt điên dại nhìn ta.

"Ngươi có biết không? Phụ thân và tiểu nương, vì muốn giữ thanh danh cho gia tộc, đã định ép ta treo cổ! Ha ha ha!"

"Còn cái kẻ l.o.ạ. n l.u.â. n như ngươi, lại bình yên vô sự, sống sung sướng."

"Ngươi tầm thường như vậy! Dựa vào đâu mà được sống! Dựa vào đâu mà chỉ mình ta phải chếc?!"

Nàng phá lên cười, vừa cười vừa rơi lệ hai hàng.

"Dựa vào đâu mà cả hai kiếp, đều là ta chịu khổ, ta chỉ muốn sống an ổn, có gì sai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!