01
"Con chọn nhà họ Phó!"
Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!
Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.
Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc:
"Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?"
"Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?"
"Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?"
Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.
Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Nàng... đang nói gì vậy?
Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh?
Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì ta để mắt đến, dù Chu Dao Huyên có không thích, cũng nhất quyết tranh giành với ta.
Kiếp trước ta chỉ lỡ ngắm tranh vẽ chân dung Hoắc Diêu một cái, nàng đã tranh gả bằng được — nhưng sống chẳng ra sao.
Ta lén liếc khuôn mặt đỏ bừng đầy phấn khích của nàng, trong đầu hiện lên cảnh kiếp trước nàng vì ghen tỵ ta được nam nhân yêu chiều mà một d.a. o đ.â. m chếc ta.
Ta cụp mi che đi kinh hoàng trong mắt.
Kiếp trước nàng tưởng ta sống sung sướng trong nhà họ Phó, nên đời này lại muốn giành nữa sao?
"Ây da, con gái ngoan của ta! Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi."
Phùng di nương cười rạng rỡ như hoa nở:
"Nhà họ Phó là thương gia mới nổi ở kinh thành, giàu nứt đố đổ vách, con xinh đẹp thế này, đương nhiên phải sống cảnh gấm vóc ngọc ngà mới phải!"
Bà ta quay sang nhìn ta, giả vờ khách sáo:
"Đại cô nương hiền thục hiểu lễ, văn võ song toàn, gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc là vừa khéo."
Ta khẽ cười,
"Di nương nói chí phải."
Bước ra khỏi sảnh, chân ta mềm nhũn.
Lão Thiên Gia có mắt, lại để ta trùng sinh đúng vào ngày này.
Lần này, người nhảy vào hố lửa nhà họ Phó, cuối cùng... không phải là ta nữa rồi.
02
Ngày xuất giá, trước cửa Chu phủ người chen chúc như nước chảy, kín không kẽ hở. Nhà họ Phó ra mặt rầm rộ, hận không thể dán hai chữ giàu có ngay lên trán.
Mười dặm hồng trang ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!