Chương 5: Đinh Tư

Dịch: Lục Dương

Biên: Thanh Hoan

Việc học làm Dương Thanh Vân vô cùng thoải mái, Nhưng giờ giải lao lại là tra tấn, bởi bản lĩnh hỏi cung của con gái thật là đáng sợ. Nói dối một câu thì phải dùng thêm muôn vàn lời nói dối khác để che đậy.

May mà Dương Thanh Vân đã sống hai kiếp người nên có thể đoán trước được khá nhiều điều, nếu không sẽ rất khó mà gạt được cô nàng này.

"Ha ha, Thanh Vân, cảm giác ngồi cùng mỹ nữ có tuyệt không hả? Hâm mộ chết mất, tao thấy có thằng nhìn đến lồi cả mắt ra đó nha!" Hồ Trung Lâm bước tới, cười đê tiện.

Nãy giờ thằng Lâm đen này vẫn lẩn ở phía xa, giờ thấy Ti Tiếu ra ngoài thì mới dám lại gần nói chuyện với Dương Thanh Vân.

"Hay mày đổi chỗ cho tao thử một lần xem có tuyệt không!?" Dương Thanh Vân liếc mắt:

"Ngày thường cứ mở miệng ra là nói nghĩa khí gì gì đó, nghĩa khí của mày đem cho chó ăn rồi à mà dám bán đứng tao?"

Trung Lâm nói với vẻ mặt khổ sở:

"Tao không có lựa chọn a, sao dám cãi lại bà cô này chứ? Cô ấy muốn đổi chỗ, tao đâu thể nói không? Mà sao mày lại đắc tội bà cô này vậy? Đừng có gây ra chuyện gì lớn nha!"

"Mày không dám vậy chẳng lẽ tao dám? Nàng tự tìm đến tao đấy chứ, tai bay vạ gió, không thể tránh được mà!" Dương Thanh Vân nói.

Hồ Trung Lâm tỏ vẻ đồng cảm, vỗ vỗ lên vai Dương Thanh Vân. Bỗng nhiên, thằng này thay đổi sắc mặt, cười hì hì, nói:

"Được rồi... Được rồi... Là đàn ông thì phải biết biến đau thương thành động lực chứ! Thời cơ đã đến, tới ngắm gái lớp 128 lấy động lực nào!"

Dương Thanh Vân hơi kinh ngạc, rồi thầm cám thấy ấm áp. Hắn nhớ rằng, trước đây, vào năm lớp 12, điều mà hắn hi vọng nhất không phải khi nghe giảng bài, mà là lúc được thấy nàng đi trên hành lang, dù chỉ là thoáng qua.

Bởi vì ở lầu trên vì có nhiều lớp ban Xã Hội, nhà vệ sinh nữ luôn đông, vì vậy nữ sinh lớp 12A8 ban Tự Nhiên giữa giờ toàn xuống lầu đi WC thôi.

Vậy nên nam sinh lớp 12A1 có một thói quen, đó là đến giờ nghỉ giữa tiết sẽ ra ngoài hành lang đứng. Bề ngoài thì ra vẻ hóng gió, nói chuyện, nhưng thật ra rất nhiều người đều nhìn về phía cầu thang. Mỗi lần có nữ sinh từ tầng trên đi xuống là lại nhìn chăm chú.

Thiếu nam thiếu nữ đến tuổi mười tám cũng là thời điểm thanh xuân nở rộ. Tình cảm mông lung ấy có thể bắt đầu từ một ánh nhìn, một lần đỏ mặt, một nụ cười, một cái chớp mắt nhẹ nhàng, hoặc có khi chỉ là một âm thanh vang lên như tiếng gọi chẳng hạn.

Những điều tưởng chừng như vô cùng giản đơn ấy đôi khi lại khiến người ta khắc ghi cả một đời. Cảm giác tuyệt vời này sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở một độ tuổi nào khác...

Trên hành lang, Dương Thanh Vân tựa nhẹ lên lan can. Thời tiết hôm nay đẹp thật, trời xanh mây trắng, từng làn gió phả nhẹ lên mặt. Còn Hồ Trung Lâm thì chẳng thèm quay mặt về phía hắn.

Tầng trên, các nữ sinh đi từng tốp năm tốp ba xuống dưới. Các cô gái ngượng ngượng ngùng ngùng, còn mấy tên nam sinh thì làm đủ trò vụng về để gây ấn tượng. Bỗng nhiên Dương Thanh Vân nghĩ đến điều gì đó, vỗ vai Lâm đen:

"Tiểu Hắc, crush của mày đâu? Nhiễm Tuệ ấy, chẳng phải cũng học lớp 12A8 à?"

Dương Thanh Vân đang nói thì thấy có gì đó sai sai. Hắn nhìn qua thì thấy Tiểu Hắc đang đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm về phía cầu thang. Nãy giờ thằng này đang thả hồn lên mây, không hề nghe Dương Thanh Vân nói gì.

Ngó sang phía đầu cầu thang, Dương Thanh Vân thấy ba cô gái đang bước xuống, đi về hướng này. Cô gái ở giữa có khuôn mặt xinh đẹp, hai gò má ửng hồng, không biết vô tình hay cố ý mà nhìn thoáng qua Dương Thanh Vân và Hồ Trung Lâm bằng ánh mắt ngượng ngùng.

Dương Thanh Vân không nhịn được cười, vỗ mạnh lên lưng Hồ Trung Lâm. Tựa như hồn vừa trở lại, Hồ Trung Lâm chợt tỉnh rồi mặt lại đỏ bừng. Cô bé kia thấy cảnh này thì quay đầu sang chỗ khác, bật cười thành tiếng.

Cô bé này không phải ai khác mà chính là Nhiễm Tuệ, người trong mộng của Hồ Trung Lâm. Hai người này rõ ràng là tình trong như đã mà mặt ngoài còn e. Chỉ là, hiện tại là thời điểm vô cùng quan trọng của lớp 12, cũng là của cả đời học sinh.

Vì vậy mà cả giáo viên lẫn phụ huynh đều vô cùng để tâm đến những chuyện nhạy cảm như này, sợ ảnh hưởng đến việc học của con em mình.

Thế nên những đôi nam nữ có hơi hơi thích nhau thì cũng chỉ có thể giống Hồ Trung Lâm và Nhiễm Tuệ, nhìn nhau từ xa, bày tỏ tình cảm cũng từ xa.

Mày làm gì đấy?!

Hồ Trung Lâm ra vẻ trách cứ Dương Thanh Vân, nhưng mặt thì vô cùng phấn khích, chỉ thiếu chảy dãi nữa thôi. Nguyên nhân là vì tên này đã thấy Nhiễm Tuệ cười, điều vô cùng hiếm có.

Quan trọng hơn là, Hồ Trung Lâm biết Nhiễm Tuệ không hề khó chịu với nó, vì vậy mà thằng này càng suy diễn ra nhiều mộng tưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!