Chương 4: Vô cùng ghen ghét

Dịch: Lục Dương

Ban đầu, Trình Kim Nhượng muốn thể hiện trước mặt các bạn nữ xung quanh. Giờ không những không được thể hiện mà còn rước nhục vào thân, đúng là xấu hổ quá mà.

Gã đỏ mặt, chỉ tay về phía Dương Thanh Vân, nói:

"Mày... mày đừng có xạo! Tao không tin mày được 439 điểm, có giỏi thì lấy bài thi ra đây!"

Trước đây, thành tích của Dương Thanh Vân luôn thấp hơn gã. Thành tích học tập sẽ quyết định xếp hạng trong lớp, muốn biết ai học tốt hơn ai thì chỉ cần nhìn vào xếp hạng là rõ. Trình Kim Nhượng đứng bậc 18, Dương Thanh Vân lại xếp thứ 32.

Hai người cách nhau những 14 bậc, làm sao mà thành tích của Dương Thanh Vân lại cao hơn gã?

Dương Thanh Vân cười một cách thản nhiên, không trả lời. Thấy vậy, Ti Tiếu nhanh tay giật lấy ba tờ bài thi trên bàn.

"Trời ạ! Được tận 120 điểm môn Ngữ Văn! Toán thì cũng không thấp, 95 điểm nha! Vật Lý có hơi sơ sài nhưng cũng được 88 điểm. Cộng lại đúng là 439 thật!"

Ti Tiếu vừa hô lên như vậy, Trình Kim Nhượng lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc này gã không còn đường lui nữa rồi, đành ra vẻ không tin, nói:

"120 điểm Ngữ Văn? Mày làm bài thi thử Đại Học mà được tận 120 điểm? Đúng là mơ giữa ban ngày"

Nhưng bài thi vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt nên chẳng ai quan tâm đến những lời này, mấy người đứng xung quanh đều nhìn gã một cách chế giễu.

Trình Kim Nhượng cảm thấy vô cùng căm tức, nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, nói:

"Cuối tuần này có bài kiểm tra, tao với mày so xem ai điểm cao hơn. Nếu mày thắng thì tao sẽ thua mày 100 đồng, dám chơi không, Dương Thanh Vân?"

Dương Thanh Vân hơi cau mày.

Hắn thầm nghĩ, tên Trình Kim Nhượng này chỉ biết mạnh miệng, mình cũng chẳng rảnh mà chơi mấy trò so đấu trẻ con này. Hắn hừ nhẹ một tiếng, chuẩn bị từ chối.

Ai ngờ Ti Tiếu lại nói:

"Hay lắm, cược thì cược! Tôi làm chứng nha, ai nói mà không giữ lời là con chó con!"

Dương Thanh Vân nhìn về phía Ti Tiếu, nhưng cô gái này chẳng để ý đến hắn, vẫn tỏ ra hào hứng mà không nhận ra rằng mình đang lo chuyện bao đồng.

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp báo hiệu giờ nghỉ đã kết thúc. Mọi người không quay ngang quay ngửa nữa, ngồi nghiêm chỉnh lại.

"Ha ha, ngồi đây còn thoải mái hơn chỗ cũ của tôi nha!" Nghe thấy giọng của Ti Tiếu bên cạnh, Dương Thanh Vân hơi cau mày, nói:

"Chỗ của cậu đâu phải ở đây?"

"Tôi và Hồ Trung Lâm đổi chỗ với nhau. Sao hả, không chào đón người bạn cùng bàn này à?"

Hở

Dương Thanh Vân thấy ngạc nhiên, vội nhìn về phía hàng ghế bên phải. Đúng lúc này, Hồ Trung Lâm cũng ngoảnh mặt sang. Hai người nhìn nhau, Hồ Trung Lâm ra vẻ bất đắc dĩ rồi vội quay đầu trở về.

Dương Thanh Vân mỉm cười, cúi đầu xuống rồi tiếp tục học bài. Nhưng giọng nói của Ti Tiếu lại vang lên:

"Cậu nói mà không giữ lời đúng không? Nhìn khắp cái trường này cũng chẳng có mấy người dám lừa tôi đâu!"

Thầm thở dài một tiếng, Dương Thanh Vân biết rằng nếu không giải quyết xong vấn đề của cô bé phiền phức này thì hắn sẽ không được học bài một cách yên tĩnh.

Bỗng nhiên hắn nghĩ ra một cách, nói khẽ:

"Ti Tiếu à, cậu có biết rằng hôm qua tôi bị doạ suýt chết không?"

Ti Tiếu hơi ngạc nhiên, vội xích gần đến chỗ Dương Thanh Vân, kèm theo đó là một làn gió thơm ngát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!