Chương 30: Thi tệ ư?

Dịch: lumos

Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Thanh Vân cảm thấy hơi chóng mặt, chắc là do buổi tối không nghỉ ngơi được tốt. Hắn lo lắng chuyện học hành, trong nhà cũng có chuyện phải xử lý, đã cảm thấy có hơi mệt mỏi để ứng phó rồi.

Về đến trường học, Ti Tiếu đã tới từ sớm, trông thấy Dương Thanh Vân, cô cười hì hì nói:

"Dương Thanh Vân, hôm qua cậu ra vẻ phách lối ghê gớm quá nhỉ! Hừ!"

"Anh ra vẻ ư? Anh ra vẻ hồi nào? Anh cực kỳ thảm hại đó, bị học sinh giỏi nói cho không có chỗ trốn, không thể không cầu cứu Đinh Tư. May là Đinh Tư tốt bụng, cho mình chút mặt mũi, không thì chẳng biết lúng túng đến cỡ nào đâu!"

"Cậu được lợi rồi còn lên mặt đúng không? Vậy anh trai có tin là mình sẽ trả lại hết mấy quyển vở cho Đinh Tư, để cậu hết lên mặt được không!" Ti Tiếu nhíu mày nói.

Dương Thanh Vân vội hỏi:

"Thôi thôi, anh phục rồi! Anh rất là biết ơn hôm qua cậu đã nể mặt, để mình vả mặt một số người! Có điều cậu cũng không kém nha, mặt của Điền Lượng chẳng phải cũng bị cậu vả bôm bốp đấy ư?"

Sắc mặt Ti Tiếu khẽ thay đổi, vậy mà không châm chọc lại. Dương Thanh Vân liếc cô nàng một cái, thầm nghĩ phải chăng Ti Tiếu cũng là fan cuồng của Điền Lượng, vì không được đáp lại nên sinh lòng đố kỵ, vì yêu mà thành hận.

Cậu nghĩ gì đấy?

Dương Thanh Vân vội vàng lắc đầu nói:

"Đâu có nghĩ gì đâu, cậu đừng đoán mò!"

"Nhìn cái mặt của cậu là biết chẳng nghĩ gì hay ho rồi!" Ti Tiếu nói, sau đó cô thở dài: "Chẳng phải cha mẹ mình ly hôn ư? Người mà cha mình kết hôn sau đó chính là cô của Điền Lượng.

Cậu không biết đâu.

Mụ đàn bà đó thấy mình là khoác lác. Nào là bà ta có một đứa cháu giỏi giang ra sao, trong nhà lắm tiền cỡ nào, thành tích học tập ghê gớm như thế nào, mới nghe còn tưởng rằng cháu bà ta là hoàng tử Ả Rập nào đó cơ!

"Dương Thanh Vân khẽ nở nụ cười, nói:"Rõ ràng vẫn là thèm muốn ganh tị, đó mới là nguồn gốc tội lỗi!Dương Thanh Vân, bây giờ mình thật sự có hơi khâm phục sự tự tin của cậu rồi đấy. Mình thèm muốn ganh tị, cậu cũng chẳng phải như vậy hay sao?Ừ đúng đấy!

Mình còn dữ dội hơn cậu nữa kìa, ha ha!"

Dương Thanh Vân cười, Ti Tiếu cũng cười, hai người cùng cười thật thoải mái. Sau phen đùa giỡn này, Dương Thanh Vân thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn một chút, lập tức lấy vở ôn tập của Đinh Tư ra, bắt đầu chú tâm đọc.

Vở của Đinh Tư được ghi chép cực kỳ tỉ mỉ, không chỉ ghi kiến thức đầy đủ mà còn sắp xếp rất trật tự dễ nhìn. Ví dụ như môn toán, cô ấy chắt lọc ra những nội dung chính của các loại hình học không gian, hình học giải tích, hàm số, hàm số lượng giác v.v. Mỗi nội dung chính đều có ví dụ mẫu kèm theo, dưới ví dụ mẫu còn có ghi chú trong đề cương thi đại học nào và những kiến thức có liên quan trong những kỳ thi đại học gần đây.

Dương Thanh Vân đọc quyển vở như vậy là hiểu ngay, mau chóng chìm đắm trong đó, hai tiết tự học lúc sáng sớm trôi qua trong nháy mắt.

Sau khi ăn sáng sơ qua, không khí trong lớp 12A1 lập tức hơi xao động. Theo thông lệ, sau buổi thi ngày hôm qua thì hôm nay bài thi sẽ được phát ra.

Mọi người đều đang xì xào bàn tán, mong đợi điểm kỳ thi cuối kỳ này!

"Hôm qua mình thấy được một phần thành tích thi cuối kỳ. Điền Lượng thật là ghê gớm, thi được những 630 điểm, đứng đầu tổng điểm!" Trình Kim Nhượng hơi đắc ý khoe khoang.

Ngay lập tức có người lại gần hỏi:

"Cậu có nhìn được thành tích lớp mình không? XX được bao nhiêu điểm hả?"

Được một đám người vây quanh, Trình Kim Nhượng càng phấn khích hơn. Y bước về phía Ti Tiếu theo thói quen, bày ra bộ mặt lấy lòng nói:

"Ti Tiếu, môn hóa cậu được 108 điểm!"

Chân mày Ti Tiếu nhướng lên, hiện ra vẻ mừng rỡ:

"Thật ư? Cao vậy sao?"

Trình Kim Nhượng đắc ý nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!