Chương 21: Mẹ hiền nổi giận

Dịch: Lục Dương

Hôm nay Vương Thành đã có chuẩn bị mà đến, ông ta kể hết những chuyện mình đã trải qua, đặc biệt là chuyện sang tên xe cho công ty Trường Khang với Dương Hoài Chu một cách rõ ràng rành mạch.

Dương Hoài Chu càng nghe càng cau mày, nói:

"Vương Thành, theo lời cậu thì Vương Tả Quân đã tính kế từ khi biết cậu đụng trúng người ta, tên Vương Tả Quân này con ** nó khôn ngoan vậy à? Gã đọc được mấy cuốn sách cơ chứ, cũng chỉ là một tên nhà quê mà thôi, sao có thể toan tính âm hiểm như vậy?"

Vương Thành nói:

"Dương ca, nếu anh còn không tin thì em nói cho anh chuyện này nữa. Anh cũng biết tính cách Phạm Đăng Lượng rồi đấy, nếu anh ta thật sự là loại người không có nghĩa khí, bỏ đá xuống giếng, vậy thì trước đây làm sao hai người có thể thân thiết đến vậy?"

"Hẳn là có người đứng sau giật dây, xúi giục Phạm Đăng Lượng nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này. Em cũng không giấu gì anh nữa, Đường bánh bao

- em vợ Phạm Đăng Lượng

- là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, Đường bánh bao hẳn là đã cấu kết với Đường Hội Tùng, mà Đường Hội Tùng lại là cổ đông của công ty Trường Khang.

Anh nói xem, Vương Tả Quân

- ông chủ công ty Trường Khang

- có thể không liên quan đến chuyện này sao?"

Dương Hoài Chu sửng sốt, nửa ngày không nói nên lời. Ông vốn là một người hào sảng nghĩa khí, việc bị Phạm Đăng Lượng đâm lén là chuyện làm ông đau lòng nhất, giờ Vương Thành nói vậy lại khiến ông khó mà tiếp thu, dù là một người kiên cường cứng cỏi nhưng nhất thời cũng chẳng biết phải làm sao.

Dương Hoài Chu trầm ngâm một hồi rồi nói:

"Vương Thành, nếu chuyện này là thật thì chúng ta đã sớm nằm trong tính toán của bọn họ rồi, làm sao phản kháng được đây? Sang tên không được, không sang tên cũng chẳng xong, đằng nào cũng chết, cậu khuyên tôi thì thay đổi được gì sao?"

Lần này đến lượt Vương Thành cạn lời, bởi chính ông ta cũng chẳng biết phải làm sao, ông ta có dũng khí đến gặp Dương Hoài Chu cũng đều do Dương Thanh Vân.

Nhưng lúc này Vương Thành biết mình không thể bỏ cuộc giữa chừng, bèn nói: "Dương ca, dù sao em cũng chỉ có ý tốt, anh nghe hay không thì tuỳ. Em không lừa anh làm gì, chuyện em biết chị dâu nằm viện đều do Thanh Vân nhà anh nói!

Thằng nhóc này tuy còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn đó, hôm qua Đường Hội Tùng đến đòi tiền, may mà nhờ nó nghĩ cách, nếu không có khi Đường Hội Tùng kia đã dỡ cả nhà em xuống rồi!

"Vương Thành vừa nói vậy, Dương Hoài Chu nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ:"Cậu khùng hả, mỗi ngày Thanh Vân đều đến trường học, sao có thể nghĩ cách gì cho cậu được chứ?

"Vương Thành mấp máy môi, đang tính nói gì đó thì Thịnh Khắc Hà chợt cướp lời:"Hoài Chu, em thấy cậu Vương có lòng tốt nhắc nhở thôi.

Hiện giờ em cũng đang bị bệnh, thôi thì chuyện sang tên xe để vài ngày nữa, dù gì cũng chờ mấy năm rồi, chờ thêm mấy ngày cũng chẳng sao, anh nói đúng không?

"Dương Hoài Chu im lặng. Thịnh Khắc Hà thấy vậy thì thầm vui vẻ, bà biết tính ông chồng mình, ông ấy không phải loại người dễ chịu thua, nhưng nếu im lặng như này thì hẳn là đã đồng ý rồi. Vương Thành thấy nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành, liền đứng lên rồi nói:"Dương ca, chị dâu, cũng không còn sớm, em không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa.

Hôm nay em đến, một là thăm bệnh chị, hai là khuyên Dương ca, cuối cùng lựa chọn ra sao đều do hai người quyết định!À đúng rồi, từ khi Thanh Vân còn nhỏ, em đã thích thằng nhóc này rồi nha. Đứa con gái nhà em nhỏ hơn Thanh Vân, khi mới sinh nó, Dương ca còn đùa rằng hai nhà chúng ta kết thông gia nữa chứ!

Ài, mới đó mà bọn nhỏ đã lớn cả rồi, chúng ta mà không cố gắng phấn đấu thì chỉ khổ mấy đứa nhỏ thôi.Thằng nhóc Thanh Vân này có chủ kiến hơn con nhóc nhà em nhiều, anh cũng đừng coi nó là đứa bé nữa, dù có chuyện gì thì chỉ cần cả gia đình đồng tâm hợp lực, mọi khó khăn đều có thể vượt qua!"

Vương Thành nói xong liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai vợ chồng Dương Hoài Chu. Dương Hoài Chu ngồi một bên, mím chặt môi, không nói lời nào, hiển nhiên là đang suy nghĩ mọi chuyện. Thịnh Khắc Hà nằm trên giường, muốn nói lại thôi, bầu không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, Dương Hoài Chu ngẩng đầu, nhìn sang vợ:

"Khắc Hà, em cầm giấy tờ xe và chứng minh thư của anh đúng không?"

Thịnh Khắc Hà hơi xấu hổ, trầm ngâm một lát rồi nói:

"Là ý của Thanh Vân, nó nói là để anh bình tĩnh lại, muốn xem có thể giải quyết mọi chuyện ổn thoả được không."

Dương Hoài Chu cau mày, giận dữ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!