Dịch: Lục Dương
***
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu và Văn Vinh cùng đi đến tiệm Mộng Vũ?" Ti Tiếu vừa nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân vừa hỏi bằng giọng điệu tràn đầy sự áp bách.
"À... tôi... tôi... tôi không quen ai tên Văn Vinh cả." Dương Thanh Vân ra vẻ thật thà, cúi đầu nói.
A...? Ti Tiếu ngạc nhiên, rồi lập tức nhướng mày:
"Được lắm, tên Văn Vinh khốn kiếp dám lừa gạt bà đây, phải đi tìm hắn tính sổ mới được!"
Ti Tiếu đang tính bước đi chợt cau mày nhìn Dương Thanh Vân, nói:
"Không đúng! Nếu Văn Vinh nói ra tên cậu thì hẳn đã suy tính kỹ rồi. Dương Thanh Vân, cậu chán sống rồi à mà dám bán đứng Văn Vinh? Nãy giờ cậu lừa tôi đúng không?"
Dương Thanh Vân vẫn dửng dưng, giữ nguyên dáng vẻ thật thà ban nãy, nhưng thầm kinh ngạc về cô gái này...
Hai mươi hai năm trước, Dương Thanh Vân bị Văn Vinh ép buộc, dụ dỗ nên đã nhận tội một cách ngu ngốc. Sau đó, Ti Tiếu đã tố cáo chuyện này đến phòng giáo vụ, kéo theo đó là một hồi sóng to gió lớn.
Dương Thanh Vân vốn chẳng liên quan gì đến vụ việc này, đến tiệm Mộng Vũ khai trương khi nào hắn còn không biết, cuối cùng lại oan oan uổng uổng mà trở thành một thành viên của
"Team chơi gái năm 98". Hắn còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng lại hết đường để chối cãi.
Kết quả là, Dương Thanh Vân bị phạt tiền rồi phải mời cả phụ huynh đến, trải qua một hồi phong ba như vậy, hắn đâu còn tâm trạng mà chuẩn bị cho trận chiến mang tên Đại Học?!
Đã biết rõ hậu quả, tất nhiên Dương Thanh Vân sẽ không ngu ngốc mà giẫm lên vết xe đổ. Trước tiên phải phân rõ giới hạn với Văn Vinh, còn những phiền phức sau đó thì tính sau đi.
Chẳng qua hắn không nghĩ Ti Tiếu lợi hại đến vậy, mới nói một câu đã tìm ra chỗ sơ hở. Dương Thanh Vân vốn là một tên con ngoan trò giỏi, trung thực thật thà, làm sao dám đâm một đao sau lưng lão đại Cấp ba Văn Vinh?
Điều này rõ ràng là không hợp lý!
"Tôi... tôi thật sự không quen ai là Văn Vinh cả!" Dương Thanh Vân bắt đầu khẩn trương, cúi thấp đầu, tỏ vẻ thành khẩn. Nếu đã quyết thì tuyệt đối không do dự, nếu không mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên phức tạp.
Đây là kinh nghiệm mà Dương Thanh Vân đúc kết được sau khi lăn lộn ngoài xã hội mấy chục năm.
Ti Tiếu vẫn nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, tiếp tục ép hỏi:
"Chẳng phải hồi cấp hai cậu cũng học lớp 125 với Văn Vinh sao?"
"À... Đúng vậy... Nhưng mà... Nhưng mà tôi chưa từng nói chuyện với cậu ta, thật sự không hề quen biết nha!"
Ti Tiếu hơi nhíu mày lại, cảm thấy Dương Thanh Vân nói cũng có lý. Hiện giờ, chẳng phải cô và hắn đang cùng học tại lớp 121 sao? Đã học cùng nhau cả năm trời rồi, nhưng trước đây cô cũng chẳng mấy khi nói chuyện với Dương Thanh Vân.
Nếu có tình cờ gặp nhau ngoài đường, thì có khi cô cũng chẳng chào một tiếng ấy chứ!
Tính cách và sở thích khác nhau, không gặp nhau, nên nếu không quen biết cũng rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Ti Tiếu càng nổi giận. Tên khốn Văn Vinh này dám gạt mình để đến nơi chết tiệt kia. Cô ấy không thể nào nuốt nổi cục tức này, phải dạy cho tên kia một bài học mới được!
"Dương Thanh Vân, cậu có biết mình vừa gặp đại họa hay không?"
Ể...?!
Ti Tiếu bước đến gần, hạ giọng nói:
"Dương Thanh Vân, cậu có biết rằng mình vừa bán đứng Văn Vinh không? Nếu cậu ta biết được chuyện này thì nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu. Đến cả giáo viên mà cậu ta cũng dám đánh thì cậu nghĩ mình có thoát được không?"
Ặc...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!