Dịch: Lục Dương
Biên: Thanh Hoan
Buổi chiều, từng tia nắng vàng rực rỡ chạy nhảy trên mặt nước. Thời này, con đê chống lũ bên dòng Lễ Hà còn chưa hoàn thiện, đường đi ra bãi ngoài vẫn nối liền với lũng sông.
Cạnh đó có một đồng cỏ mênh mông bát ngát, là nơi chăn thả gia súc, nơi đây mọc khá nhiều cỏ dại, rất thích hợp để đạp thanh.(1)
Ti Tiếu đi trước, ánh mặt trời kéo bóng cô đổ dài trên mặt đường, Dương Thanh Vân lẽo đẽo theo sau, cả hai đều không nói một lời.
"Thật sự là cậu không muốn nói gì à?"
Ti Tiếu bỗng nhìn về phía Dương Thanh Vân rồi nói.
Dương Thanh Vân cười khẽ, hắn đáp:
"Trước mặt là một đại mỹ nữ, trong lòng vô cùng hồi hộp, tim đập thình thịch, sợ không tự chủ được sẽ nói lung tung."
Khóe miệng Ti Tiêu cong lên, cô nói:
"Bình thường có lẽ mình sẽ rất vui khi nghe câu này, nhưng hôm nay tâm trạng không được tốt."
"Tâm trạng không tốt thì khỏi cần nói, cứ chậm rãi bước đi, ngắm nhìn mọi thứ. Nhìn trời xanh nước biếc cát vàng, nhìn hoa đỏ rực nắng chang chang, cảnh vật đẹp đến vậy mà, rồi lại nhìn tuổi xuân của chính mình, thanh xuân tươi đẹp như thế, có chuyện buồn nào không thể vượt qua cơ chứ?"
Dương Thanh Vân nói.
Ti Tiếu nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Vậy thì nghe cậu, ngắm cảnh một lát xem sao!"
Ti Tiếu dừng bước, tìm một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhìn dòng Lễ Hà chảy cuồn cuộn về hướng Đông, một lúc lâu sau mới nói:
"Hôm nay Văn Vinh làm rất nhiều chuyện khiến mình chóng cả mặt, nghe nói cậu bày cho anh ta mấy thứ đó hả?"
Dương Thanh Vân hơi cau mày, thầm than khổ giùm Văn Vinh, xem ra cái bí kíp tán gái mình dạy cho Văn Vinh thất bại thảm hại rồi, mấy cái skills kia chắc là chỉ có thể áp dụng cho những cô gái bình thường, gặp Ti Tiếu thì xác định bị phản damage.
Dương Thanh Vân cười hờ hững, không trả lời.
Ti Tiếu lại nói:
"Văn Vinh nói mấy thứ này là cậu bày cho cậu ta, tưởng mình dễ bị lừa thế à? Nhưng giờ mình không nghĩ vậy nữa rồi, Văn Vinh chưa chắc đã nói lão, có lẽ cậu đúng là cái tên quân sư trong ngoài bất nhất kia."
Dường như Dương Thanh Vân vẫn không nghe thấy, tiếp tục tỏ ra gợi đòn.
Ti Tiếu nhặt một cục đá, ném về phía hắn: Cậu bị câm à?
"Tâm trạng cậu không tốt, nói sao cũng được, mình sẽ không phản bác." Dương Thanh Vân nói.
Ti Tiếu cười lạnh lùng, nhưng mắt dần đỏ hoe:
"Văn Vinh là tên khốn kiếp, cặn bã của xã hội, chuyện gì không làm lại đi chơi gái. Cậu ta có còn là người sao? Đúng là không bằng cả heo chó!"
Ti Tiếu vừa nói xong, nước mắt ào ào tuôn rơi, cảm xúc suy sụp, khóc ầm lên. Dương Thanh Vân thầm nghĩ, thôi xong, lịch sử lặp lại rồi, e rằng ngày mai trường trung học số I sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn, gà bay chó sủa...
Sau một phen khóc lóc kể lể, Ti Tiếu dần bình tĩnh lại:
"Dương Thanh Vân, cậu nói mình phải làm sao? Bây giờ lập tức nhảy xuống sông thì tâm trạng sẽ tốt hơn đúng không?"
Dương Thanh vân giật mình, hắn bỗng nhận ra rằng tuy cô bé này thông minh sắc sảo hơn những bạn đồng trang lứa, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cô bé, tâm trí vẫn chưa trưởng thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!