Tần Mạc nói một câu, làm Thời Khanh sửng sốt, không khỏi có chút suy tư.
Nhớ lại toàn bộ quá trình làm nhiệm vụ, Tần Mạc kỳ thật cũng không có làm gì nhiều. Y chế tác viên thuốc thần kỳ này xong, chỉ cần một lời dẫn, gợi lên khát vọng của Lệ phi đối với tuổi trẻ đối với dung mạo, sau đó từng bước một đi vào bố cục đã bày sẵn.
Lão hoàng đế nếu không phải có lòng tham lam với trường thọ, say mê với quyền thế, cũng đâu dễ dàng trúng kế như vậy, ăn một viên độc dược sớm đã bị đổi trắng thay đen.
Nhị hoàng tử Vinh Tường nếu không phải lo lắng địa vị khó giữ được, thì cũng không chạy vào, cuối cùng bị rơi vào bẫy rập.
Nói cho cùng, đều là hai chữ dục vọng, sai khiến bọn họ chủ động nhảy vào vực sâu tử vong, đương nhiên trong đó cũng có không ít chi tiết do Tần Mạc bổ sung mà hoàn thiện.
Suy nghĩ xong hết thảy, trong lòng Thời Khanh cả kinh, cậu đã sớm biết Tần Mạc bởi vì bị hãm hại liên miên mà hắc hóa thành ma đầu bệnh thần kinh, tuy nhiên không hề ngờ tới y lại có thể hiểu được nhân tâm như thế, biết rõ nhược điểm của con người, mà còn phi thường giỏi về việc lợi dụng.
Thời Khanh thấp thỏm … Cùng một tên bệnh thần kinh cộng sự cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cùng một tên bệnh thần kinh chỉ số IQ vô cùng cao, cao đến đáng khinh hợp tác kia kìa!
Cậu mà bị ăn thịt thì chắc chắn không cần phải nhả xương làm gì đi?
Lúc này, cậu bỗng dưng suy sụp .
Cậu có thể tự mình hiểu lấy, chỉ số thông minh của bản thân chỉ có thể miễn cưỡng không thấp so với tiêu chuẩn cơ bản của nhân dân toàn quốc, so với nhược trí có khoảng cách rất xa, mà so với thiên tài thì bắn đại bác cũng không tới, nhưng hôm nay cậu cùng với Tần bệnh thần kinh ở chung… QAQ… Cậu quả nhiên nên ngồi xổm chờ năm trăm năm.
Đang lúc hối hận, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng chuông bén nhọn, Thời Khanh hốt hoảng ngẩn đầu. Ngay sau đó cậu nhanh nhẹn thoát ly ngọc bội, biến thành một đám khói đen, bay về phía sổ tay
-kun, gấp gáp mở ra một trang nào đó dòm sơ, sau khi thấy rõ ràng nội dung, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Cậu bật người bay về phía Tần Mạc hô lớn:
"Tần Mạc, chuẩn bị sẵn sàng, ba mươi giây sau anh phải rời đi không gian hệ thống, trở lại hiện thế!"
Cậu vừa dứt tiếng, bóng dáng Tần Mạc đã từ từ biến mất.
Thời Khanh mắng một tiếng móa, nhanh chóng rút về ngọc bội, đi theo Tần Mạc.
Trong lúc đợi biến hết hoàn toàn, Thời Khanh phát huy công dụng của cái miệng siêu phàm, nhanh nhẹn nói cho rõ ràng: "Trước đó là tôi sai sót, không có nói cho anh biết, anh mỗi khi làm nhiệm vụ thì thời gian sẽ đứng lại, nhưng mà khi anh làm xong nhiệm vụ, hệ thống cần có 3 giờ làm lạnh, trong khoảng thời gian này, anh không thể ở trong không gian hệ thống, cho nên chỉ có thể trở về hiện thế, ba giờ, chỉ cần kiên trì ba giờ!"
Cậu vừa dứt câu, cảnh tượng trước mắt đại biến, trở về tới thế giới của Tần Mạc. Cẩn thận nhìn quanh, Thời Khanh lập tức ngậm chặt miệng, sau đó nhẹ nhàng nhảy nhảy, chui vào trong ngực của Tần Mạc.
Tần Mạc lúc này phải thừa nhận đau đớn vô cùng lớn từ thân thể tràn lên thần kinh. Tự phế tu vi không phải dễ dàng như ngoài miệng nói, y dùng phương pháp cực kỳ thô bạo đem Nguyên anh đập vụn, đan hải lạc trầm, tuy rằng hiệu quả rất nhanh, nhưng tư vị này tuyệt đối không người thường nào có thể chịu được .
Nguyên bản đã thích ứng đau đớn xé rách toàn thân trên dưới này rồi, thế mà vì nguyên thần xuất ra bay vào không gian hệ thống tạm thời không còn thống khổ, dĩ nhiên thời gian ba ngày làm nhiệm vụ cũng không có cảm giác gì.
Nhưng hôm nay, y bỗng dưng trở lại thân thể, đập vào mặt là nỗi đau đớn, mãnh liệt đến cơ hồ hỏng mất.
May là y định lực cực cao, lúc này nhắm chặt hai mắt lại, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh đầm đìa, y đang đấu tranh cùng với thân thể, cố gắng thích ứng thống khổ như róc da xẻo thịt này.
Thời Khanh cũng ý thức được những gì Tần Mạc đang phải hứng chịu, cậu có chút lo lắng, nhưng mà không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn mà thôi, thậm chí nói một câu an ủi cũng không thể được.
Tần Mạc bỗng nhiên đem cậu từ trong ngực lấy ra, gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, bạch ngọc lạnh lẽo kích thích vào dây thần kinh nóng bỏng, độ cứng của ngọc cũng ma xát cùng với da thịt, đó không phải là cảm giác thư sướng gì, thậm chí đang lúc đau đớn còn làm đau đớn thêm.
Nhưng mà cầm như vậy, y có thể đem cảm giác đau đớn ở trong lòng từ từ khống chế, ngưng tụ thành tinh thần lực càng ngày càng lớn, chống chọi với thống khổ thể xác.
Lúc Thời Khanh cho là mình không thể chịu đựng được nữa mà tắt thở, Tần Mạc rốt cục bình tĩnh trở lại, bàn tay y khẽ buông lỏng, rốt cục cũng cho đám khói đen núp trong ngọc bội thoát khỏi áp lực bị bóp nát chết tươi.
Thời Khanh cảm thấy may mắn, may mắn cậu là miếng ngọc bội, tương đối khoẻ mạnh, chứ nếu là một động vật nhỏ nào đó, lúc này khẳng định là ngắc ngoải rồi…
Móa nó, tưởng tượng như vậy thật khủng khiếp, hừ hừ hừ, nam nhi thà đổ máu chứ không đổ lệ, tuy nhiên có cần ép người quá đáng thế này không hả [gào thét –ing]!
Thời Khanh thở phì phò cố gắng thả lỏng bản thân, bỗng dưng không gian tối đen chớp mắt trở nên sáng ngời.
Tần Mạc ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, môi trắng đến trong suốt, đôi mắt đen sâu thẳm, rõ ràng thân thể bạc nhược suy yếu tuy nhiên lại tràn đầy một cỗ khí thế băng ngạo thiên hạ, như sứ giả địa ngục, lại giống quỷ hút máu phiêu đãng trong bóng đêm, chẳng sợ sa đọa, mà càng thêm tự phụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!