Chương 47: (Vô Đề)

Nhan Thất cảm thấy lo lắng, đặc biệt cảm thấy rất rất lo lắng.

Nó là người hầu bên người Tề Tử Mạc, bắt đầu từ năm mười hai tuổi là đã đi theo tiểu thiếu gia.

Khi đó tiểu thiếu gia chỉ mới sáu tuổi, còn là một đứa bé, nhưng lại an tĩnh im lặng không giống như trẻ em bình thường.

Là tiểu thiếu gia chọn trúng nó, cứu vớt nó, lôi nó ra khỏi đầm lầy Lira, rồi cho nó đi theo bên cạnh, làm người hầu của ngài.

Nó vĩnh viễn cảm kích, cũng vĩnh viễn không quên được một màn kia, hài tử xinh đẹp giống như là thiên sứ, vươn tay ra với nó, trắng nõn, non nớt, tựa như được bao phủ bởi bạch quang thánh khiết.

Mà tay của nó thì lại nhỏ gầy, đen thui, dính đầy bùn đất và vết máu, chật vật không ra dáng người.

Bởi vì sự đối lập đó, làm nó không dám đưa tay ra, nhưng hài tử ước chừng khoảng sáu tuổi kia lại cường ngạnh kéo lấy nó, lúc đi lên được, nó mới nhìn thấy đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm kia.

Một đôi mắt tràn đầy chấp nhất và kiên định.

Thanh âm non nớt của hài đồng vang lên, êm tai dễ nghe cứ như là chim sơn ca đang hót, nhưng những lời nói ra lại gõ mạnh vào tim nó.

"Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cuộc sống mới."

Nhan Thất không chút nào do dự, quỳ nửa gối trên đất, làm một đại lễ nhận chủ thề nguyện sống chết vẫn trung thành.

Nó ở trong đầm lầy Lira chịu đủ loại tư vị dẫm đạp, chịu đủ mọi kỳ thị cùng xem thường, bởi không gian của nó trời sinh là loại phế vật, nó không cách nào thay đổi được, nhưng không muốn cứ như thế mà chịu thua số phận!

Thiếu gia đem nó đưa ra khỏi đó, nó sẽ cố gắng tự đứng vững vàng!

Đảo mắt, bốn năm đã đi qua, Nhan Thất vẫn luôn đi theo bên người Tề Tử Mặc.

Tề Tử Mặc tuy không phải dễ ở chung, nhưng cũng không làm khó xử người khác, không gian của Nhan Thất không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng y tìm đến những sách vở hướng dẫn, cho Nhan Thất tự học, thậm chí còn chỉ cho nó một ít thuật phòng thân, dạy Nhan Thất luyện tập.

Rất nhiều đồ vật mà Nhan Thất cả đời cũng không có khả năng chạm đến được, Tề Tử Mặc khẳng khái chỉ cho nó, càng khiến cho nó đối với y một mực trung tâm.

Nhưng mấy hôm nay, Nhan Thất không biết đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ cảm thấy tiểu thiếu gia chắc chắn có vấn đề.

Từ sau đêm hôm đó bừng tỉnh, tiểu thiếu gia không ngủ tiếp nữa, mà thức trắng đêm, ngài cứ ngồi bên cửa sổ trầm mặc cho đến sáng.

Sáng hôm sau mọi thứ hết thảy vẫn như bình thường, nhưng đến buổi tối thì lại như hôm trước trắng đêm không ngủ.

Thân thể chỉ mới hơn mười tuổi, làm sao lại liên tục hai ngày hai đêm không ngủ cơ chứ? Điều này sao có thể chịu đựng được?

Nhan Thất lo lắng muốn chết, nó nhỏ giọng khuyên nhủ qua mấy lần, nhưng Tề Tử Mặc chỉ liếc nhìn nó, một đôi mắt đen so với ngày xưa còn sâu thẳm hơn, rõ ràng dung mạo tinh xảo giống thiên sứ, nhưng bị y nhìn chằm chằm như vậy, lại làm cho nó có cảm giác sợ hãi trong lòng.

Nhan Thất thậm chí không dám đối diện với ánh mắt đó thêm lần nào nữa…

Nhưng mà còn không tới một tháng nữa là đến kỳ giám định tư chất không gian, nếu tiểu thiếu gia trạng thái tinh thần không ổn định như thế, vạn nhất lúc giám định xảy ra chuyện không may, thì chính là ảnh hưởng đến cả đời người.

Nhan Thất càng nghĩ, càng cảm thấy việc này nên báo cáo lên lão gia – cha của Tề Tử Mạc, vô luận như thế nào cũng không thể để cho việc giám định không gian xảy ra sơ xuất.

Đối với mọi người trong thế giới này mà nói, ngày sinh nhật mười một tuổi chính là ngày quyết định sinh mệnh rẽ theo hướng nào, hoặc là một mảnh quang minh, hoặc là vô hạn hắc ám.

Nhan Thất so với người khác đều biết rõ nỗi thống khổ kia hơn, nó làm sao có thể để cho tiểu thiếu gia rơi vào tình huống như vậy?

Nhưng mà lão gia đã hai lần cuối tuần rồi không có trở về nhà, tháng này là quý thu hoạch trong không gian chuyên thuộc của ông, là thời điểm vô cùng bận rộn, việc này liên quan đến nguồn cung ứng lương thực cho toàn lãnh địa nhà họ Tề, một chút cũng không thể sơ xuất được.

Lão gia đang gấp gáp như vậy, thì làm sao có thể tiếp kiến một người hầu nhỏ mọn như nó?

Phu nhân ở trong nhà, Nhan Thất cũng không thể nào đi nói, thậm chí còn muốn che giấu không để bà ấy biết.

Nếu để phu nhân biết, chỉ sợ càng thêm họa vô đơn chí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!