Chương 37: (Vô Đề)

Trước lạ sau quen, ba lần hay bốn lần thì cũng chẳng sao.

Thời Khanh tỏ vẻ, hiện tại cậu đã có thể duy trì bình tĩnh một cách hoàn mỹ, da thịt tương cận thì cái quái gì nào, ôm ôm ấp ấp thì lại làm sao? Dù sao tất cả mọi thứ chỉ gói ghém tại cái thế giới quái dị này, sau khi kết thúc nhiệm vụ thì cậu chẳng liên quan tí nào nữa!

So với mấy lần trước gấp rút chui ra khỏi ổ chăn, thì lần này Thời Khanh trầm ổn đến lạ, lại còn nhàn nhã mà suy tư cao thấp.

Cho đến khi bàn tay không thành thật của Tần Mạc bắt đầu trượt xuống eo, lúc đi ngang qua bụng nhỏ thì y ghé sát vào tai cậu thì thầm: Thời Khanh.

Gần gũi thân mật như vậy mà nói chuyện, thì hơi thở nóng hầm hập cũng phun vào trên tai, hơn nữa còn thì thầm mờ ám, làm cho trái tim bé nhỏ của Thời Khanh dứt khoát nhảy ra khỏi lồng ngực múa bale.

Bình tĩnh là cái quái gì!

So với trinh tiết của tiểu gia thì quan trọng hơn sao, gia đây tốt nhất vẫn là mặc quần áo vào chạy trốn cho nhanh.

Cậu còn chưa kịp nhảy xuống giường, cánh tay đã bị nắm chặt lại, sau đó bị đè nằm xuống đệm, đầu lệch ra khỏi gối, nện xuống nệm mềm bằng lông vịt, tóc tai nháy mắt tán loạn.

Tóc ngắn phủ trên trán, bởi vì khá dài nên rũ đến tận lông mày, làm cho cậu phải hơi nheo mắt lại, ánh mắt vốn tròn to giờ lại cong thành nửa vầng trăng, cái mũi nhỏ khéo léo, môi phấn hồng khẽ nhếch, trong dương quang buổi sớm, tất cả gộp lại tạo cảm giác như gia tăng thêm mười phần mị thái.

Giống như là… đang quyến rũ, mê hoặc.

Hai mắt Tần Mạc càng thêm sâu, cái loại xao động chỉ xuất hiện ở thú thế, lúc này trỗi dậy khiến cõi lòng thiêu đốt, rất muốn cúi đầu … hôn … nhấm nháp cánh môi mềm mại, cảm nhận hương vị ngọt ngào thấm nhập vào tâm tỳ, mát lạnh mà xoa dịu dã thú trong lòng.

Trong thời gian ngắn ngủi mà y xuất thần, Thời Khanh không ngờ lại thông minh đột xuất, nắm chắc thời cơ từ dưới thân y chui ra ngoài, vừa đi vừa chạy về tủ đồ, lấy ra quần áo hỏa tốc mặc vào, sau đó phóng về phía cửa phòng, cuối cùng còn nhìn về phía Tần Mạc làm mặt quỷ lêu lêu.

Tần Mạc hơi ngẩn ra một chút, rồi bất chợt hé mở một nụ cười nhẹ.

Đây là lần đầu Thời Khanh thấy được y cười như thế, cậu vốn mang tâm tình trêu tức, nhưng trong nháy mắt tất cả dừng lại ở hình ảnh này, một cảm xúc gì đó lạ lẫm nhảy vào trong não làm cho cậu giật mình hốt hoảng, ngây ngốc cả người mà đứng trơ ở cửa.

Tần Mạc cười rộ lên thật là dễ nhìn a…

Mà lúc này, tiếng gõ cửa có quy luật truyền đến, Tô Nhuế tận lực bảo trì bình tĩnh, nhưng trong thanh âm vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ đè nén:

"Thời Khanh! Rời giường !"

Tốt quá, lần này câu nói của hắn càng thêm ngắn gọn, Tô Nhuế đồng học à! ngươi càng ngày càng không chuyên nghiệp rồi nha!

Thời Khanh lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, cúi đầu nhìn mặt đất mà nói:

"Chúng ta làm nhiệm vụ nhanh lên nào, thời gian có hai ngày cũng không tính là dài, tuy rằng thất bại không bị trừng phạt, nhưng cũng không nhận được phần thưởng nào cả, vậy thì rất đáng tiếc ."

Tần Mạc nhìn cậu, nửa ngày mới nhẹ nhàng Ừm một tiếng.

Thời Khanh cảm giác như trút được gánh nặng, sâu sắc mà thở phào nhẹ nhõm. Bất quá trút được cái gánh nặng gì thì bản thân cậu cũng không có biết.

Lần này Tô Nhuế cuối cùng cũng thông minh ra một chút, lúc ngồi trên bàn ăn đã thay đổi sốt cà chua chết tiệt kia sang chỗ khác, hắn còn cẩn thận hơn đem tất cả các món có chất lỏng trên bàn đi qua chỗ khác, sợ chuyện cũ lặp lại.

Thời Khanh lần này cũng không dám trêu cợt vị đại gia kia, thành thành thật thật ăn miếng Sandwich mà cậu đã ăn qua mấy lần, lúc này chẳng  sợ không đủ no, cho nên cũng không cần đi lấy sữa, chỉ nghĩ cách nào nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, quan sát kỹ một chút, nhìn xem nhiệm vụ lần này phải hoàn thành như thế nào.

Dùng xong bữa sáng, Tô Nhuế cũng nhẹ nhàng mà thở phào một cái, đối với một người bị bệnh khiết phích mà nói, có thể thoát khỏi việc sốt cà chua đổ ập vào thân, xác thực giống như là chuyện lớn cứu mạng.

Bất quá, nếu cho rằng mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua, vậy thì cũng quá ngây thơ rồi đó.

Dùng xong bữa sáng, thu thập hành lý, rời khỏi khách sạn, hết thảy đều làm từng bước, hoàn toàn phù hợp chủ nghĩa hoàn mỹ và bệnh bắt buộc người khác của Tô Nhuế đồng học, cho đến khi đi ra xe, cũng trật tự giống y như những gì mà hắn định liệu, ngay cả chiếc xe kiểu dáng ra sao, bộ dạng người lái xe đều phải hợp tiêu chuẩn.

Đương nhiên, bất luận là vẻ bề ngoài hay nội thất bên trong xe phải sạch sẽ, không một chút bụi mờ, cửa sổ xe sáng bóng đến nỗi có thể dùng làm gương soi mặt.

Tô Nhuế không khỏi mỉm cười, tâm tình lo lắng suốt một ngày, cuối cùng cũng có chút phấn khởi.

Hắn an toàn lên xe, vừa lòng ngồi vào ghế bên phải phía sau, đem bao tay tháo ra, một bên thì bất mãn thúc giục:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!