Chương 36: (Vô Đề)

Thời gian bị đảo ngược?!

Thời Khanh theo không kịp. Cậu nghiêm túc nhớ lại những chuyện xảy ra, dù mới năm sáu phút, nhưng rõ ràng lúc ấy Tô Nhuế đã mở cửa, thấy cậu và Tần Mạc đang… rồi kinh ngạc đóng cửa chạy ra, tiếp theo cậu xuống giường mặc quần áo… Chưa mặc áo xong chẳng hiểu sao đã quay lại giường?

Không lẽ những chuyện đó đều là ảo giác? Hoặc chăng cậu đang nằm mơ?

Nhưng vì sao cảm giác lại chân thật như vậy? Còn nữa, cậu mơ mấy cái tầm xàm ba láp đó làm gì?

Thời Khanh nghĩ không thông, xoay người nhìn Tần Mạc. Trong mắt y không còn vẻ đùa giỡn lúc trước nữa, hỏi: "Không phải cậu đang mặc quần áo à?" Nói xong còn lấy tay sờ eo Thời Khanh xác nhận thử.

Thời Khanh bị y sờ rất nhột, rụt người lại nói, "Đúng đúng đúng! Tôi vừa đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, không hiểu sao lại quay lại!"

Tần Mạc vừa muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau ngạc nhiên, lúc nãy rõ ràng Tô Nhuế trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tiếng Tô Nhuế vang lên từ bên ngoài, "Thời Khanh! Mau xuống ăn sáng, coi chừng trễ máy bay."

Tô Nhuế sợ không kịp chuyến bay, sau khi ba người tốt nghiệp, trừ Thời Khanh ai cũng đều rất bận. Nhân dịp sinh nhật Thời Khanh, mọi người cố gắng thu xếp thời gian nghỉ vài hôm đến một quần đảo xinh đẹp du lịch. Vui chơi hai ngày, hôm qua còn say khướt một đêm, sớm hôm nay lại phải lên đường về gấp, dù Thời Khanh rất rảnh rỗi, nhưng Tô Nhuế còn có một hội nghị quan trọng, Tần Mạc cũng phải về chỉ đạo thực hiện dự án công ty.

Đó cũng là lí do mới sáng sớm Tô Nhuế đã đến đạp cửa hai người. Thời Khanh là kẻ không biết giờ giấc, đợi khi cậu ngủ tới tự tỉnh thì trời đã sập tối mất rồi.

Thời Khanh theo bản năng đáp: "Biết rồi."

Trong lòng cậu lại đang nghĩ, hình như có chút vấn đề?

Thời Khanh bước xuống giường mặc quần áo, lần này còn cố tình nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi lăm phút, không kém một giây. Cậu vừa mặc vừa nhìn Tần Mạc, "Thức đi! Thời gian có hạn đó!"

Tần Mạc không dây dưa mà ngồi thẳng người dậy. Y trực tiếp lõa thể bước xuống giường, cả khăn bông che ngang cơ thể cũng trượt dần xuống. Tư thái thong dong tự nhiên, cơ ngực cơ bụng vô cùng rắn chắc, chân vừa thẳng vừa dài, đậu xanh rau má, thiệt là chuẩn tỉ lệ vàng!

Thời Khanh tự nhủ bản thân không được nhìn bậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lòng đưa mắt ngó bộ phận nào đó.

Sau đó cậu … Sao cái đó đó của anh vẫn còn đứng hả! Hờ… đầu có cần lớn vậy không! Kích thước này thiệt là không khoa học!

Tôn nghiêm đàn ông của cậu bị đả kích nghiêm trọng, người so với người tức chết người mà, dáng người không tính, chỗ đó cũng kém người ta! Khó chịu quá đi!

Hê, trong đầu Thời Khanh chợt lóe một ý nghĩ cực kỳ đáng khinh, không biết cửa hàng của hệ thống có bán thứ gì làm tăng kích cỡ cái này không ha… Khụ… Quá vô liêm sỉ rồi!

Thời Khanh nhanh chóng mặc quần áo, cài cúc đàng hoàng, xong xuôi hết rồi mới ngẩng lên, đồng chí Tần Mạc lại vẫn trơn bóng nguyên vẹn đứng yên chỗ cũ!

Đại ca! Anh muốn gì! Khỏa thân vì môi trường sao!

Tần Mạc nhìn thấy Thời Khanh ngó y, hất cằm nói, "Không mặc được."

Thời Khanh một lúc mới nghĩ ra, thật là, Tần Mạc người ta là một cổ nhân chính gốc, không biết cách mặc quần áo hiện đại âu cũng là lẽ thường.

"Lại đây giúp ta."

Nghe giọng sai khiến hết sức tự nhiên của y, Thời Khanh không so đo, nghe lời đến nhặt quần áo rơi dưới đất lên bắt đầu hầu hạ Tần đại tu sĩ mặc đồ. Sau khi mặc xong, Thời Khanh lui về sau ngắm nghía, đậu xanh, vest tím quần đen thật là bảnh chết người!

Nhưng sau đó Thời Khanh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Tuy Tần Mạc là cổ nhân, nhưng y xuyên đến đây thành một Tần Mạc khác, nhận được ký ức của nguyên chủ, chẳng lẽ cái tên Tần Mạc kia tới chuyện vặt vãnh như mặc quầo áo cũng không biết?

…Bị lừa rồi!

Nhưng bây giờ truy cứu cũng vô nghĩa, mà cậu thì có thể truy được gì từ người kia chứ, Thời Khanh lắc đầu, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa.

Thời Khanh ra ngoài, lúc ấy Tô Nhuế không ở trong phòng. Cậu hơi nản một chút, nhưng cũng không nghĩ gì nữa, đi vào phòng tắm rửa mặt trước. Đến khi bước ra đã thấy Tô Nhuế ngồi chỗ bàn ăn, trên bàn thức ăn đã dọn sẵn. Thời Khanh đi ngang cảm thấy quả thật hơi đói. Cậu ngồi bên bàn, chúc Tô Nhuế một câu "Buổi sáng tốt lành", nhưng hắn chỉ ừ hử đáp lại, đến ngước lên nhìn cậu một cái cũng không thèm.

Tần Mạc chuẩn bị xong cũng bước ra, Tô Nhuế gật đầu chào y, một lời cũng không nói. Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, nhưng Thời Khanh cũng không biết nên nói gì nữa chỉ đành im lặng. Dù ở đây hai người và Tô Nhuế là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, nhưng hai người cũng không phải nguyên chủ, dù nhận được ký ức nhưng chung quy vẫn không thuộc về nơi đây, chưa thể tự nhiên ngay được, tất cả đều cần có thời gian để thích nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!