Chương 4: (Vô Đề)

Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bầu không khí dường như đã bị đóng băng cứng đờ trong chốc lát bởi lời nói này.

Tống Nghệ Hề thẫn người ra, sắc mặt tái nhợt đi.

Nàng đương nhiên biết lần đầu bản thân nấu ăn, không khéo léo như thức ăn mua ngoài, nhưng y cũng không nên nói đây là đồ ăn cho chó…

Nha hoàn bên cạnh liền thấy bất bình:

"Đây đều là thức ăn công chúa tự tay nấu!"

Lần này đến lượt lâm Thụy Hiên đơ người ra.

Y không dám tin nhìn về phía Tống Nghệ Hề, giọng điệu cũng dịu đi mấy phần:

"... Xin công chúa thứ tội."

Sự xấu hổ khiến Tống Nghệ Hề không nói nên lời.

Một lúc sau, nàng mới mở lời tự giễu:

"Không sao, là do ta làm không tốt, không trách phò mã."

Những lời vừa nói ra này, trong lòng Lâm Thụy Hiên càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Y nhìn chằm chằm Tống Nghệ Hề một lúc, y lại chắp tay cung kính:

"Nếu đã như vậy, thân vẫn còn việc cần xử lý, xin lui về thư phòng trước."

Vừa nói xong y đã xoay người rời đi.

Đêm đó, y cũng không quay về phòng ngủ.

Tống Nghệ Hề một thân một mình trên giường, lần đầu tiên nàng hoài nghi, bản thân nàng liệu có thể thay đổi được y…

Ngày tiếp theo, sắc trời sáng nhẹ.

Lâm Thụy Hiên đi đến võ đài.

Mặc dù bị hoàng đế giáng chức tướng quân vì làm phò mã không được nắm thực quyền trong tay, nhưng Lâm Thụy Hiên chưa bao giờ từ bỏ thói quen luyện võ.

Đến khi cả người y ướt đẫm mồ hôi trở về thì đã là giờ Mão một khắc.

Vừa vào chính điện, lại gặp Tống Nghệ Hề đang đi tới:

"Phu quân, chàng về rồi."

Lâm Thụy Hiên vô thức lùi lại một bước.

Người y mồ hôi nhễ nhại, đây lại là điều mà Tống Nghệ Hề ghét nhất.

Nhưng hôm nay, Tống Nghệ Hề lại không mặt nhăn mày nhó, lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho y.

Lâm Thụy Hiên khựng lại: Thần tự làm được.

"Mệt rồi đúng không, nghe nói chàng thích ăn đồ ngọt, ta đặc biệt tìm người học cách làm cho chàng, nếm thử đi."

Tống Nghệ Hề gắp một miếng bánh đưa tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!