Đến khi tiền sảnh chỉ còn hai người, thì bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng hơn.
Vẫn là Tống Nghệ Hề lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Dùng bữa sáng chưa? Ta bảo phòng bếp nấu cho chàng chút đồ ăn."
"Không cần đâu." Lâm Thụy Hiên nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không hiểu sao trong lòng lại thấy bực bội.
Lời giải thích đã đến đầu lưỡi nhưng lại nhanh chóng bị nuốt xuống, y cung kính hỏi: "Không biết công chúa đợi ta cả đêm là có chuyện gì?"
Thái độ xa lánh của y khiến cho Tống Nghệ Hề cay cay ngay chóp mũi.
Nàng chớp chớp mắt, đè nén cơn đau trong lòng, lấy chiếc hộp đựng ngân phiếu mà hôm qua nàng đã dặn quản sự chuẩn bị đưa cho Lâm Thụy hiên: "Đây là ngân lượng chuẩn bị cho chàng ngày mai xuất binh mang theo trên đường, phòng khi cần dùng đến."
"Ý công chúa là sao?" Lâm Thụy Hiên cau chặt mày, không nhận lấy.
Tống Nghệ Hề ho nhẹ: "Nếu trên đường xuất binh lương thảo không đủ, số ngân phiếu này ít ra có thể sống thêm vài ngày…"
Nàng còn chưa nói hết, đã nghe Lâm Thụy Hiên dùng lời không nặng không nhẹ cười nói: "Công chúa cũng thật là ngây thơ quá rồi, dẫn binh đánh trận, triều đình tự cấp kho lương thảo, với số ngân phiếu này của người, hãy giữ lại để mua son phấn, má hồng cho người đi."
Tống Nghệ Hề đương nhiên hiểu rõ, lương thảo của ngàn quân vạn mã, với số tiền hồi môn của nàng chẳng đắp được là bao, nhưng nàng luôn nghĩ rằng, có được ít nào thì hay ít đấy.
"Nhưng…"
Nàng vẫn còn muốn nói thêm gì đó, Lâm Thụy Hiên đã đẩy chiếc hộp ra xa: "Được rồi, nếu công chúa không còn chuyện gì nữa, thần đi thu dọn hành trang chuẩn bị xuất binh, thân thể công chúa đau ốm, ngày mai không cần đến tiễn."
Tống Nghệ Hề nhìn bóng lưng y rời đi chẳng hề do dự, nụ cười vốn trên môi đã trở nên cay đắng.
Ngày hôm sau, toàn quân tập hợp xuất binh.
Mặc kệ Lâm Thụy Hiên kêu nàng không cần ra tiễn, Tống Nghệ Hề vẫn chịu cơn sốt sao đi đến.
Chỉ là vì ở kiếp trước, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy y.
Nhìn Lâm Thụy Hiên mặc áo giáp sắt, anh dũng đanh thép, khiến Tống Nghệ Hề nhớ đến phụ hoàng vào ngày gả nàng đi, cũng là ngày đầu tiên nàng gặp y, hệt như hôm nay.
Lâm Thụy Hiên là một võ tướng nổi danh, cho dù phụ hoàng có dùng mưu hèn chèn ép y dưới vị trí phò mã, thì nàng làm sao có thể che đậy tài năng của y?
Tống Nghệ Hề nghĩ đến đây, lại ho khan, thân hình yếu nhớt của nàng cơ hồ đang đung đưa theo gió.
Thấy vậy trong lòng Lâm Thụy Hiên càng trở nên khó chịu, y không thích cái dáng vẻ như sắp vỡ nát của Tống Nghệ Hề, lạnh lùng nói: "Không phải thần đã nói rồi sao, công chúa không khỏe trong người thì không cần đến tiễn thần ra trận?"
Trong lòng Tống Nghệ Hề cũng vô cùng xót xa, tay cầm túi vải siết lại: "Ta chỉ muốn tặng chàng giáp hộ tâm."
Lâm Thụy Hiên sửng sốt.
Cuối cùng thấp giọng cảm ơn: "Đa tạ công chúa."
Ngay tức khắc, y đã đưa giáp hộ tâm vào tay thuộc hạ, bảo hắn cất vào hành trang.
Nhìn túi vải được đặt vào hành trang, Tống Nghệ Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa đợi cô nói lời cáo biệt, một giọng nữ nhân đã vang lên.
"Thụy Hiên!"
Với cái bụng bầu to tướng, Giang Lạc Nguyệt vừa đi vừa thở hổn hển, mắt ngân ngấn nước, đưa đồ trong tay đến: "Thụy Hiên, đây là khăn tay ta thêu cho chàng, mong chàng đại thắng trở về!"
"Vất vả rồi." Lâm Thụy Hiên đưa tay ra nhận.
Tống Nghệ Hề cứ nghĩ y cũng sẽ tiện tay nhét chiếc khăn tay đó vào hành trang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!