Chương 5: Đây có lẽ chính là mùi hương cơ thể trong truyền thuyết!

Bạch Thanh Hạ khẽ cắn môi, giọng nói như thể bị ép ra từ kẽ răng: Chỉ một cái thôi!

Vớ vẩn! Cái dây áo mình vừa kéo ra thì sao? Chẳng lẽ không tính là quần áo?

Lục Viễn Thu thầm bật cười tranh luận trong lòng, nhưng anh biết nếu hỏi như vậy thì đúng là khốn nạn.

Có lẽ vì trong lòng mang linh hồn của một người đàn ông ba mươi tuổi, nên anh theo bản năng muốn trêu chọc cô gái mười mấy tuổi trước mặt.

Ở cái tuổi này, chỉ cần trêu chọc một chút là có thể khiến đối phương bật khóc, thật thú vị.

Nhưng trêu chọc thì trêu chọc, cũng phải có chừng mực.

Lục Viễn Thu gật đầu, không tiếp tục đưa ra yêu cầu quá đáng, chỉ nghiêng người về phía trước, vén cổ áo đồng phục của cô lên:

"Trong tay áo không giấu gì chứ?"

Bạch Thanh Hạ: Không!

Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người gần nhau hơn trước rất nhiều, gương mặt Bạch Thanh Hạ hiếm khi ửng đỏ, ánh mắt nhanh chóng lảng sang chỗ khác.

Hóa ra khi cô ấy xấu hổ lại như thế này, ở trường chưa từng thấy vị hoa khôi băng giá này biểu lộ cảm xúc gì, Lục Viễn Thu cảm thấy có chút kinh ngạc.

Anh liền cười lạnh:

"Không phải cô nói không có là không có, tôi xem mới biết được."

Vừa nói, anh vừa ghé sát đầu vào gần nách trái của cô, Bạch Thanh Hạ xấu hổ và tức giận quay mặt đi.

Lúc này, ngoài mùi thơm ngát của sữa tắm và bột giặt, Lục Viễn Thu còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đặc trưng của thiếu nữ..... Dĩ nhiên không phải mùi hôi nách.

Đây chắc hẳn là mùi hương cơ thể trong truyền thuyết, rất dễ chịu, thơm hơn hẳn mùi phấn son lòe loẹt của mấy cô tiểu thư đài các.

Trong tay áo sạch sẽ, thấp thoáng lộ ra nửa cánh tay trắng nõn mịn màng như củ sen. Lục Viễn Thu mỉm cười, giả vờ kiểm tra tay áo còn lại. Bạch Thanh Hạ thẹn thùng quay mặt đi.

Lục Viễn Thu đã phát hiện ra một điểm đáng chú ý.

Một chi tiết mà thời niên thiếu anh không thể nào để ý tới.

Nếu một cô gái bị người khác giới khám xét gần gũi như vậy, ánh mắt chắc chắn sẽ tràn ngập sự chán ghét và lạnh lùng.

Nhưng Bạch Thanh Hạ dường như chỉ có chút thẹn thùng.

Khoảnh khắc này, Lục Viễn Thu hiểu ra một điều.

Bạch Thanh Hạ không hề ghét anh.

Thậm chí, nếu suy nghĩ táo bạo hơn, có lẽ cô đã có chút hảo cảm với anh từ trước.

Điều này cũng giải thích tại sao Bạch Thanh Hạ lại bầu cho anh.

Nhưng trong ký ức của Lục Viễn Thu, anh chẳng nhớ nổi hai người đã từng có bất kỳ giao điểm nào.

Họ rõ ràng chưa từng nói với nhau câu nào, thậm chí còn chưa từng nhìn nhau lấy một lần trong lớp.

Chẳng lẽ thời niên thiếu của mình quá mức ngờ nghệch? Không hề nhận ra sao?

Nghĩ đến thời niên thiếu, Lục Viễn Thu lại đau đầu không thôi. Khi đó trong lòng anh chỉ có Hồ Thải Vi, còn khúm núm lấy lòng đến mức run sợ, chỉ một chút lạnh nhạt của đối phương cũng đủ khiến anh trằn trọc cả đêm.

Giờ nghĩ lại, năm đó mình thật ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!