Bạch Thanh Hạ lập tức cắt ngang:
"Ba tôi rất bình thường."
Ừ. Lục Viễn Thu gật đầu.
Anh thức thời ngậm miệng, nhận ra cô không muốn nói chuyện này.
Nhưng nếu Bạch Thanh Hạ bênh vực ba mình như vậy, biết đâu ông ấy không phải kẻ xấu, mà chỉ là có lý do khác?
Bệnh nặng nằm liệt giường chẳng hạn?
Nhưng Lục Viễn Thu lại nghĩ không thông, bệnh nhân nặng có thể ăn mấy túi đùi gà, xúc xích cay, trứng ngâm này sao?
Mấy thứ này ngay cả anh, một người tập gym, ăn nhiều còn dễ bị tiêu chảy.
Buổi chiều bốn tiết học trôi qua, Bạch Thanh Hạ rất im lặng.
Lục Viễn Thu muốn bắt chuyện nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, bèn thôi.
Tối đến giờ tự học, một chuyện bất ngờ xảy ra khiến cả trường xôn xao.
Giáo viên trông lớp A8 hôm nay là cô giáo tiếng Anh Tô Diệu Diệu.
Chung Cẩm Trình không làm bài tập, đang cười đểu nhìn đôi chân đi tất đen bắt chéo của cô Tô trên bục giảng.
Đang nhìn thì bỗng tối sầm.
Học sinh ồ lên, quay ra nhìn ngoài cửa sổ, thấy cả trường đều tối om.
Cao Cường đúng là chuyên gia khuấy động, lập tức gào lên:
"Chết tiệt! Mất điện rồi!!!!"
Cả trường mất điện!
Cả lớp A8 bắt đầu la hét om sòm, đủ loại quỷ quái nhân lúc hỗn loạn đều nhảy ra.
Tô Diệu Diệu còn trẻ, không xử lý được tình huống, chỉ biết đập bàn:
"Yên lặng! Yên lặng! Tất cả về chỗ ngồi!"
Đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Á!!! Ai sờ chân tôi!! Đồ biến thái!! Ghét quá!! Ghét quá!!!"
Mặt Tô Diệu Diệu tái mét, bởi vì tiếng hét đó là của một nam sinh…
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Rõ ràng là cố tình làm loạn.
Cô bất lực ngồi phịch xuống ghế, mặc kệ lớp học hỗn loạn.
Giờ tự học mất điện, cả trường chìm trong bóng tối.
Nam thanh nữ tú, ai cũng có tâm tư riêng, vừa hò reo vừa mong chờ một tình huống lãng mạn nào đó xảy ra với mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!