Chương 22: Đồng phục lớp nhất định phải là JK!

Cô lạnh lùng liếc nhìn Hồ Thải Vi một cái, không để ý đến, đi thẳng đến chỗ ngồi, đặt cặp sách xuống rồi nhét vào hộc bàn.

Hồ Thải Vi cứng họng, nhưng cũng không tiếp tục khiêu khích, chỉ thầm mắng trong lòng một tiếng quái thai, suốt ngày lạnh lùng như thế cho ai xem.

Thực ra cô ta không dám chọc vào Bạch Thanh Hạ.

Bởi vì trong đám con gái có lưu truyền một câu chuyện về Bạch Thanh Hạ.

Nghe nói trước khi phân lớp, tức là hồi năm lớp mười, Bạch Thanh Hạ bị mấy đứa con gái cùng lớp ghen ghét vì xinh đẹp, lại thêm tính cách lạnh lùng, nên chúng đã chặn cô lại sau giờ học, cố ý lấy kéo ra cắt tóc cô.

Nhưng chúng không ngờ Bạch Thanh Hạ lại dám làm liều, cô giật lấy cây kéo, ngay trước mặt chúng cắt phăng mái tóc dài của mình đến ngang tai, rồi ném mớ tóc đen dày về phía chúng.

Hài lòng chưa?!

Bạch Thanh Hạ hung dữ hỏi.

Mấy đứa con gái bị cô dọa cho c.h.ế. t đứng, không dám nhúc nhích.

Bạch Thanh Hạ ném cây kéo xuống đất rồi bỏ đi.

Dĩ nhiên, nếu chỉ có vậy thì câu chuyện này cũng chẳng có gì đáng để lan truyền rộng rãi.

Chuyện này còn có hậu quả về sau.

Từ đó về sau, mấy đứa con gái kia nghĩ rằng Bạch Thanh Hạ không dễ chọc, bèn tìm đến mấy nam sinh lớp mười một để dạy dỗ cô.

Kết quả khi anh học trưởng lớp 11 dẫn theo một đám người chặn ở hành lang, cả lũ nam sinh hung dữ nhìn thấy dung mạo Bạch Thanh Hạ thì đều sững sờ tại chỗ.

Khoảnh khắc ấy, chúng thậm chí còn quên mất mục đích đến đây là gì.

Bạch Thanh Hạ ôm sách giáo khoa, mặt lạnh tanh bước về phía trước, đám nam sinh thì ngượng ngùng lùi lại phía sau, chẳng ai dám ra tay trước.

Hôm đó, dù tóc Bạch Thanh Hạ ngắn cũn cỡn như bị chó gặm, nhưng vẫn khiến đám trai tân này kinh ngạc như gặp tiên nữ.

Từ đó về sau, danh tiếng của Bạch Thanh Hạ lan truyền khắp trường, được mệnh danh là hoa khôi băng giá.

Nữ sinh không dám trêu chọc, nam sinh cũng chẳng muốn dây vào.

Nhưng Bạch Thanh Hạ vẫn giữ thái độ lạnh lùng, khiêm tốn.

Dù nổi tiếng là vậy, cô vẫn luôn lặng lẽ di chuyển trong những góc khuất của trường học, mải mê học tập, không ảnh hưởng đến ai cũng không để ai ảnh hưởng đến mình, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Về sau, mỗi khi nhắc đến cô, mọi người sẽ nghĩ ngay đến vị trí đứng đầu khối chứ không phải vẻ ngoài xinh đẹp.

Những chuyện này Lục Viễn Thu chưa từng nghe nói, bởi vì từ năm lớp 10 đến lớp 12, anh học cùng lớp với Hồ Thải Vi, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên cô nàng.

Ngay cả bây giờ, Lục Viễn Thu cũng không thể ngờ rằng Bạch Thanh Hạ, người luôn tỏ ra yếu đuối, dễ bắt nạt trước mặt anh, lại từng có một mặt mạnh mẽ như vậy.

Hai mươi phút sau, học sinh lớp 12A8 đã đến đông đủ.

Lục Viễn Thu sau khi chạy về nhà ngủ một giấc, lúc này cũng xuất hiện ở cửa lớp.

Bạch Thanh Hạ liếc mắt nhìn sang rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.

Lục Viễn Thu!

Chung Cẩm Trình, ủy viên học tập, vừa thấy Lục Viễn Thu liền vênh váo gác chân lên ghế, cười lớn:

"Quay lại nhìn bảng đen xem, nhìn tên mày kìa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!