Chương 2: Trùng Sinh Thời Học Sinh, Giải Cứu Hoa Khôi Bạch Thanh Hạ

Đánh giá: 7 / 3 lượt

Nếu ngày đó anh không làm ngơ mà ngăn cô ấy lại, tuy sẽ khiến cô ấy khó xử nhưng ít nhất cũng giữ được mạng sống cho cô ấy.

Không nhớ rõ thời gian vụ tai nạn, nhưng chắc chắn là sau ba giờ chiều, mà bây giờ mới hai giờ đúng, vẫn còn kịp.

Lục Viễn Thu vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, anh phải cứu người!

Anh phải kéo cô gái năm đó lén bỏ phiếu cho anh ra khỏi địa ngục!

Vừa ra đến phòng khách.

Cô em gái mười bốn tuổi tóc ngắn đang ngồi trên ghế gãi gãi bàn chân trắng nõn.

Mẹ vừa từ trong bếp đi ra, cởi tạp dề xuống, lúc này tóc mẹ vẫn còn đen nhánh.

"À phải rồi Thu này, bố con đi lấy hàng rồi, dặn con ra trông coi siêu thị."

"Con biết rồi!"

Lục Viễn Thu phấn khởi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.

Người phụ nữ vẫn còn rất phong độ chớp mắt, có chút bất ngờ.

Nhìn ánh mắt khinh bỉ của em gái, Lục Viễn Thu đưa tay chỉ vào cô bé, vênh váo như rồng ngẩng đầu nói: "Đừng vội, tối anh về ôm em sau."

Cô em gái Lục Dĩ Đông nhảy phắt xuống ghế, lùi lại ra xa với vẻ mặt ghê tởm, vừa xua xua cánh tay nhỏ vừa nói: "Lục Viễn Thu, anh bị làm sao thế! Dám động vào em thì anh c.h.ế. t chắc!"

Hai mẹ con nhìn Lục Viễn Thu cuống cuồng chạy ra khỏi nhà, khó hiểu nhìn nhau.

"Kỳ lạ thật, anh con chẳng phải vẫn thấy làm thu ngân xấu hổ lắm sao?"

Cô bé tóc ngắn hai tay ôm ngực, hơi bực bội lên tiếng.

……

Vừa đạp xe, Lục Viễn Thu vừa hồi tưởng lại những năm tháng cấp ba.

Trong ký ức của anh, Bạch Thanh Hạ là một học sinh giỏi toàn diện, mỗi kỳ xếp chỗ đều ngồi bàn đầu, nên Lục Viễn Thu nhìn nhiều nhất chính là bóng lưng cô.

Nhưng Bạch Thanh Hạ cũng rất kỳ lạ.

Cô vô cùng lạnh lùng, khó gần, cả ngày chẳng thấy cười, thường xuyên học đến tận khuya mới xuống căn tin, dường như cũng chẳng có bạn bè gì.

Luôn luôn một mình, ít nói, lại còn quanh năm suốt tháng chỉ mặc đồng phục, kín cổng cao tường.

Vì vậy, cho dù cô ấy xinh đẹp hơn nữ thần Hồ Thải Vi của anh vài bậc, Lục Viễn Thu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có gì đó xảy ra với cô.

Hồ Thải Vi là nữ thần có thể với tới.

Còn Bạch Thanh Hạ, chỉ tồn tại trong những mộng tưởng đẹp đẽ.

Thời học sinh, nếu một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lùng, rất nhiều nam sinh căn bản không dám đến gần, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng.

Thế mà Bạch Thanh Hạ, người chưa từng nói chuyện với anh, vậy mà trong cuộc bầu chọn cán bộ thể dục học kỳ trước, lại lặng lẽ bỏ cho anh lá phiếu duy nhất?

Lục Viễn Thu rất khó hiểu.

Phiếu bầu đều được phát cùng lúc, không thể có chuyện thấy Lục Viễn Thu không có ai bầu, thấy tội nghiệp mà viết tên anh vào được.

Vậy nên, ngay từ đầu, trong số sáu người, Bạch Thanh Hạ đã kiên quyết chọn anh, hơn nữa còn là người ủng hộ duy nhất trong lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!