10.
Bạch Hạc dọn ra khỏi kí túc xá trường.
Thông tin này do Cố Vân Sinh nói với tôi, bạn cùng phòng với Bạch Hạc thường chơi bóng cùng anh ấy nên anh ấy nghe được chuyện đó từ cậu bạn kia.
"Bạch Hạc rốt cuộc là người như thế nào." Cố Vân Sinh ngồi đối diện tôi, "Nghe bạn cùng phòng nói cảm giác cậu ta rất kỳ quái, giống như tất cả ưu điểm đều bị chiếm hết, hoàn hảo không tỳ vết."
Đúng vậy.
Một người quá hoàn hảo cũng chính là điều kỳ lạ nhất của anh ta.
Tôi ăn vội bát cơm, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Bởi vì sự hoàn mỹ của Bạch Hạc giống như một tấm da anh ta khoác trên người.
Tôi đặt đũa xuống, cười như không cười nhìn Cố Vân Sinh: "Tại sao lúc nào anh cũng biết em ở đâu vậy?"
Cho dù tôi ở bất cứ nơi nào cũng đều vô tình gặp Cố Vân Sinh.
"Vì anh thích em." Anh ấy cũng mỉm cười nhìn tôi.
Đây mới chính là hình ảnh chàng trai tỏa nắng như ánh mặt trời.
Từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị của ánh nắng mặt trời, khác xa hoàn toàn với Bạch Hạc.
Tôi thở dài nhìn anh ấy: "Cố Vân Sinh, đừng thích em."
Chưa kể bây giờ tôi đang bị cái nhiệm vụ kia trói buộc cùng Bạch Hạc, ngay cả bản thân tôi trước kia cũng sẽ không dám đi trêu trêu chọc một người đàn ông nổi tiếng như Cố Vân Sinh.
Khoảng thời gian này trong trường xuất hiện nhiều tin đồn hơn, mọi người đều nói nhan sắc bình thường như tôi mà treo cổ được hai nam thần.
(Treo cổ một người là một loại tâm lý tiếp tục một mối quan hệ không rõ ràng, người bị treo được coi là lốp dự phòng.)
Dường như Cố Vân Sinh biết tôi sẽ từ chối, trên mặt anh ấy vẫn là biểu cảm ngây ngốc không quan tâm lời nói của tôi.
Tôi không để ý đến anh ấy nữa, bưng khay cơm lên rời khỏi chỗ ngồi.
Lần tiếp theo tôi gặp Bạch Hạc là khi tôi bị Cố Vân Sinh kéo đi xem trận bóng rổ của anh ấy.
Tôi đứng trước đám đông, đối diện với sự ồn ào của đồng đội Cố Vân Sinh, tôi muốn chạy ra khỏi sân bóng rổ ngay lập tức.
Đúng lúc này tôi nhìn thấy Bạch Hạc đi ngang qua.
Anh ta vượt qua đám đông nhìn tôi từ xa.
Trên mặt anh ta không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lùng không chịu nổi.
"Nhiệm vụ bị cản trở." Giọng nói máy móc kia lại vang lên.
Không cần nói tôi cũng có thể nhìn ra.
Tôi mỉm cười vẫy tay với anh ta nhưng anh ta quay đầu đi như không nhìn thấy tôi, không hề do dự rời khỏi sân bóng rổ.
Đêm đó, tôi đã liên kết mọi thứ xảy ra sau khi tôi trùng sinh và xem xét nó một cách cẩn thận.
Chẳng lẽ tất cả đều có liên quan đến mẹ của Bạch Hạc?
Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tại sao Bạch Hạc lại chọn tự tử sau khi tàn nhẫn ***** mẹ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!