Chương 42: (Vô Đề)

Tiễn Trương Tấn Bình, Tô Thần quay về nhà. Vào đến sân đã thấy Tô Kiến Quân đang lom khom dọn dẹp. Tô Kiến Quân thấy Tô Thần bước vào, buột miệng hỏi, "Con à, Tấn Bình tìm con có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu ạ. Cha, con đã nói cứ để con làm mà." Cậu vừa nói vừa xắn tay áo lên, "Cha, đưa con cái chổi nào."

"Có mấy thứ thôi mà, cha vẫn làm được." Tô Kiến Quân nói xong, lại liếc về phía sau Tô Thần, "Tấn Bình không quay lại đây à? Lâu lâu mới tới được một chuyến, sao không mời người ta vào uống miếng nước?"

Tô Thần nhận chổi trong tay Tô Kiến Quân, cúi xuống quét rác, qua loa trả lời, "Trương đại ca còn có việc ạ, tiện đường ghé qua, nói xong phải đi ngay."

Tô Kiến Quân thấy Tô Thần nói không rõ ràng, cảm thấy không ổn lắm, "Không đúng. Cậu ta nói là đặc biệt tìm con mà? Còn nói có chuyện liên quan tới em ba nhà cậu ta? Con à, nói cho cha biết, thực ra là có chuyện gì?"

Tô Thần thấy cha mình muốn hỏi đến cùng thì hơi lo lắng, hiện tại cậu chưa có ý định để cha biết tính hướng của mình. Tô Kiến Quân thấy Đỗ Thăng ôm một cô bạn ngoại quốc mà còn bảo cậu tránh xa hắn một chút, nếu biết cậu thích đàn ông, có khả năng tức đến không thở nổi mất.

Suy nghĩ một chút, Tô Thần đứng thẳng dậy, lau mồ hôi, "Cha à, thực không có chuyện gì quan trọng đâu. Lần trước chẳng phải anh ấy nói với chúng ta chuyện khu qui hoạch hay sao?"

"À" Tô Kiến Quân gật đầu, "Liên quan tới chuyện đó?"

"Vâng. Anh ấy mở công ti địa ốc, lần này tới có chuyện liên quan tới việc đó." Tô Thần nói khá mập mờ nhưng cũng đủ khiến Tô Kiến Quân không nghĩ ngợi nhiều.

"Ra thế." Tô Kiến Quân gật đầu, thì ra là việc này, "Nếu là việc này thì tốt rồi. Chuyện đó cha không giúp được gì, con cứ tự quyết định đi." Có điều, chuyện này hai người cũng phải chạy ra ngoài nói riêng? Tô Kiến Quân vẫn băn khoăn, nhưng nếu Tô Thần đã nói vậy, ông cũng hiểu được con mình không cần nói dối làm gì.

"Vâng." Tô Thần gật vội.

Hai cha con bận rộn một hồi là dọn sạch cái sân. Hôm nay Tô Kiến Quân tức giận không nhỏ, vừa cúi người nhặt đồ bỗng cảm thấy một choáng váng, đầu ong ong đau. Tô Thần hoảng sợ, định đưa ông vào viện, Tô Kiến Quân vội ngăn lại.

"Phí tiền thế làm gì? Không sao đâu, cha nằm một lát là khỏe. Chắc là hôm nay nóng giận nên huyết áp tăng thôi."

Tô Thần không thuyết phục được Tô Kiến Quân, đành đỡ ông đi nằm. Cậu không dám bật quạt, sợ cha bị lạnh, cho nên kéo ghế ngồi bên giường, cầm quạt hương bồ quạt cho ông. Lát sau, Tô Kiến Quân đã ngủ, Tô Thần vẫn không dám rời đi, sợ cha xảy ra chuyện gì, cứ ngồi bên giường trông, đến tận khi trời tối, Tô Kiến Quân tỉnh lại, thấy con còn ngồi bên cạnh phe phẩy quạt cho ông, bản thân cậu lại ướt mồ hôi thì mắt hồng lên.

"Đứa ngốc cứng đầu này! Cha đã nói không việc gì, nhìn con xem, đầy người mồ hôi mà không biết bật quạt lên."

"Con không sao. Cha, cha còn khó chịu không?"

"Không sao nữa rồi, con mau bật cái quạt lên đi."

Tô Thần thấy Tô Kiến Quân khoẻ lại rồi mới yên lòng, bỏ quạt đứng lên, cánh tay đã tê rần, "Cha, con không sao. Con đi nấu cơm nhé, trưa nay mình chưa kịp ăn gì, tối ăn nhiều một chút. Phòng tây còn một con gà quê, nhân viên Hương Mãn Đường thu mua được của hộ nông dân, nuôi thả đấy, tổng cộng có đến hai chục con, con nghe nói loại gà này hầm canh rất bổ nên mang về một con.

Hôm nay hầm luôn nhé, cha con ta cải thiện sinh hoạt một bữa."

"Ừ" Tô Kiến Quân cũng bước xuống giường, xỏ dép, "Con đi mài dao đi, ai bảo lúc trưa chém mạnh quá, mẻ cả dao rồi. Lát cha trổ tài cho xem! Xưa có bào đinh giải ngưu, nay có lão Tô giết gà!"

"Ôi chà" Tô Thần hớn hở vâng dạ, vừa đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay vào, "Cha, cha nghe câu "bào đinh giải ngưu" ở đâu thế? Gần đây lại nghe mục bình thư gì đó à? Ăn tối xong nói cho con nghe nhé?"

"Biến đi! Con ta là sinh viên, cha nó chẳng lẽ không nên học chút văn hóa?"

"Hì hì … lừa người khác còn được, vờ vịt trước mặt con trai cha làm gì." Tô Thần cào cào đầu, trước khi chổi của Tô Kiến Quân đến đây liền mở cửa, "tạch" một cái nhảy ra ngoài.

"Ranh con này!" Tô Kiến Quân cười mắng một tiếng, cũng ra khỏi phòng. Ông nhớ là trong tủ lạnh còn nửa cân miến, lát nữa ngâm nước, tối làm món gà hầm ăn với miến, con trai thích ăn nhất. Lại nấu một chút cơm tẻ, xào tỏi X (chữ này không đánh được, khụ – tác giả nói thế nhé), con còn thích ăn tôm hùm tẩm bột chiên, làm thêm một đĩa đi, tủ lạnh cũng có thì phải.

Lát sau, Tô Thần mài dao xong, Tô Kiến Quân cũng đun sôi nước rồi, ông mổ gà, sai Tô Thần vào bếp lấy tỏi X và chuẩn bị nguyên liệu làm tôm chiên. Tô Thần tuy tay nghề nấu nướng tốt nhưng mổ gà mổ cá gì đó đều không ổn. Chuyện này có nguyên do riêng. Năm mười hai tuổi, Tô Thần lần đầu giết vịt, nhưng cậu không cắt cổ lấy tiết như người ta mà chặt đầu con vịt luôn, sau đó nhìn một con vịt mất đầu còn chạy lon ton trong sân, Tô Thần sợ rồi! Lại có một lần, Tô Thần làm cá nheo, đã moi hết cả bong bóng cá ra rồi mà con cá còn cố nhảy vào ao tung tăng một lát. Từ đó về sau, Tô Thần đối với loại hành vi sát sinh này hoàn toàn kính nhi viễn chi.

Tô Kiến Quân mổ gà xong, Tô Thần cũng mang nguyên liệu nấu ăn tới. Tối đó, từ nhà họ Tô truyền ra mùi hương cơm nước, câu hết đám sâu thèm ăn trong bụng hàng xóm ra. Có nhà không chịu nổi đến gõ cửa, Tô Thần cũng múc cho một bát con miến gà. Con gà quê này khá lớn, hai cha con ăn không hết.

Đêm đó cơm nước xong xuôi, hai cha con về phòng ngủ, Tô Thần còn dặn đi dặn lại cha, nếu khó chịu nhất định phải gọi cậu. Tô Kiến Quân thiếu chút nữa phải thề với trời, cậu mới bỏ ý định trải chăn ngủ dưới đất trong phòng cha.

Tô Thần rửa mặt, lên giường nằm, vốn đã mệt chết đi nhưng sao vẫn không ngủ được. Vô số ý niệm quay vòng trong đầu, cậu không khỏi thở dài một hơi.

Chiều nay, cậu không nhận lời Trương Tấn Bình. Không vòng vo quanh co, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Trương Tấn Bình không giống Trương Thư Bình bắt cậu nêu lí do nhưng lại không dễ dàng buông tha. Không thể làm đối tượng, vậy làm bạn bè được chứ?

Nếu Tô Thần thật là 18 tuổi, chắc sẽ nhận lời ngay. Nhưng cậu đã trải qua hai kiếp, đối với lời Trương Tấn Bình nói căn bản là không tin. Không phải Tô Thần cực đoan nhưng cậu luôn cho rằng, thiên tính của con người ta luôn có mặt ích kỉ, ai có thể không mong được báo đáp, vô duyên vô cớ tốt với người khác? Cha cậu thương yêu cậu vì cậu là con ông. Trước đây Lý Đạt Phát tốt với cậu vì cậu có thể mang lại lợi ích cho ông ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!