Liễu Quân vừa về đến nhà, đang nghĩ phải trả lời thế nào khi mẹ hỏi, căn phong toàn mùi khói thuốc làm tôi ho lên mấy tiếng. Nhìn tỉ mỉ, trong phòng khách đều chật kín người. Hai vị phó chủ nhiệm Trương Mục Lâm và Hồng Kì Công Xã đều ngồi ở trong phòng. Xem ra toàn là đồng nghiệp cũ của Cha ở Hồng Kì Công Xã.
Đồng nghiệp cũ lâu ngày không nói chuyện, mọi người ngồi cùng nhau nói chuyên thường ngày, đó cũng là chuyện bình thường.
Nhớ lại lúc vào cửa ho mấy tiếng, Tôi cũng hơi xấu hổ. Tôi như một cái cần hút thuốc phiện, quay lại , theo đuổi tình thế, đã gần hai năm rồi không gửi qua mùi khói thuốc, mắt cũng dần dần thích ứng rồi. Kiếp này không bị nghiện thuốc phiện, cũng là một việc tốt. Chỉ là nhìn thân hình tôi giống một dân nghiêm, cũng không nghĩ có một ngày tôi sẽ bị nghiện.
"Mẹ, con đói rồi."
Tôi nói câu này xong, khách trong phòng đều có chút ngại, từ từ đứng lên ra về. Đây không phải, là đuổi khách, mà tôi đói thật. Tôi không nghét Trương Mục Lâm , Hồng Kì Công Xã, và các cán bộ khác, Tôi không phải là cố ý đuổi khác, chỉ là tôi đói. Trong lúc đó không suy nghĩ ra phải nói thế nào cho tốt.
Tự nhiên Cha lại muốn mời họ ở lại, Trương Mục Lâm, bọn họ đều cười rồi cáo từ.
Thời đó không có điện thoại, Cha mới chuyển đến lầu hai, cũng không kịp lắp đường điện, đến nhà lãnh đạo chào hỏi, hình như cũng không có khác mấy. Làm mất nhiều thời gian quý báu của Liễu gia, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sao lại có thể ở lại ăn cơm?
Nhìn thấy khách ra về, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền đuổi theo.
"Bác Trương, xin hãy dừng bước."
Trương Mục Lâm lập tức quay người, cười hi hi nói: "Tiểu Quân, có chuyện gì vậy?"
Những người khác cũng dừng lại, cười hỏi tôi.
Đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng hôm nay với thân phận là nha nội, tiếp đãi không tồi.
Tôi nhìn qua sắc mặt những người khác, do dự không nói . Những người đó tưởng là chủ nhiệm Liễu muốn mượn tôi để chuyển lời cho chủ nhiệm Trương, không đi nhanh mấy bước, kéo lại khoảng cách . Truyện "Trùng Sinh Chi Nha Nội " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac. com)
"Bác Trương , Phương Văn Thích là người thân của bác hả?"
"Ừ, là cháu của bác. Sao vậy, nó làm chuyện gì sai hả?"
Trương Mục Lâm không biết tôi hỏi câu hỏi này có ý gì, cũng như mọi người, cứ nghĩ là Cha nói gì với Hắn. Chỉ là không biết có chuyện gì, sao lại kéo cả quan hệ của Phương Văn Thích vào.
Tôi cười: " Không có gì ạ, khi ở Hồng Kì Công Xã, bác ấy rất quan tâm đến cháu, cháu rất cảm ơn bác ấy."
Trương Mục Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười :" Đấy là việc lên làm."
"Chịu ơn của người, đương nhiên phải báo đáp"
Tôi lắc đầu rồi nói ra vài câu thành ngữ.
"Chân của bác ấy đi lại không tiện, cháu rất muốn giúp đỡ bác ấy."
Trương Mục Lâm rất vui :" Tiểu Quân, cháu định làm gì giúp chú ấy vậy?"
Tôi cười :"Bác Trương, cháu chỉ là một đứa bé, làm gì có năng lực gì để giúp bác ấy ạ. Ý cháu là xin bác hãy giúp bác ấy, tìm cho bác ấy một cửa hàng trên phố, rồi chuyển cửa hàng sửa chữa kia lên trên phố, như vậy bác ấy sẽ có nhiều thu nhập hơn.
Trương Mục Lâm ngạc nhiên: "Đây..... Đây là ý của chủ nhiệm Liếu sao?"
Tôi cười :" Không có ạ, đây là cháu nghĩ ra ạ. Đã làm khó chủ nhiệm Trương, vậy không để ý đến nó nữa ạ."
Tôi nói;" Bác trương, bỗng nhiên đổi cách xưng hô"chủ nhiệm Trương", Trương Mục Lâm cảm thấy không đúng. Bác ấy nghĩ đây chắc là ý của Cha, lập tức gật đầu :"Được, không có gì đâu mà làm khó, hai ngày này bác sẽ sắp xếp một chỗ cho bác ấy."
Đây là năm 1978, cá thể kinh doanh không bị cấm kị. Trong thành cũng có rất nhiều người tự mở của hàng . như bán sách, sửa đồng hồ, bán hàng tạp hóa..... Trương Mục Lâm là cán bộ lâu năm của huyện, giữ chức vụ ở Hồng Kì Công Xã như hôm nay, làm một chuyện nhỏ như vậy là không khó.
Sau khi về đến nhà chắc chắn bác ấy sẽ hỏi Phương Văn Thích, không biết Phương Văn Thích có kể hết nội tình cho Bác ấy nghe không? Nhưng đã nói ra, cũng không phải lo lắng. Trong 7 tháng tôi đã sửa điện trong mỏ than, nhận lời biểu dương của chủ nhiệm Liêu, việc này không nói thì mọi người trong huyện Hướng Dương cũng biết hết cả, chỉ có Hồng Kì Công Xã là không biết nhiều. Điện cơ trong mỏ đều có thể sửa tối, sửa một cái đài thì có gì gọi lạ kì lạ?
Nói thật Tôi cũng không phải là người tham tài, nhưng đối với người tàn tật như Phương Văn Thích sẽ có lợi. Cũng do tôi nhiều lúc quá nhàn rỗi, muốn tìm việc gì đó làm để giết thời gian,
Khổng Phu Tử đã nói : "Không vì những điều ngớ ngẩn, hà tất loại bỏ sự nghiệp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!