Cuộc họp cán bộ may mắn thoát nạn, nhưng ba người hai lớn một bé chúng tôi đều rất phiền lòng.
Vương Bổn Thanh không phải là loại lãnh đạo bụng dạ tốt, phong thái đàng hoàng, nhất định sẽ không bỏ cuộc. Chỉ là không ngờ lại hành động nhanh đến thế, ngay ba ngày sau khi tổ chức cuộc họp cán bộ, Nghiêm Ngọc Thành và Trương Mộc Lâm bị triệu đến ủy ban cách mạng huyện nói chuyện.
Người đứng thứ hai trong ủy ban cách mạng huyện là phó chủ nhiệm Trịnh Hưng Vân và bộ trưởng tổ chức đích thân tìm đến Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện. Đại ý là phải làm vững mạnh hơn nữa lực lượng của tổ chức lãnh đạo khu Đài Sơn, quyết định thăng chức cho Nghiêm Ngọc Thành làm phó chủ nhiệm hội ủy viên cách mạng khu Đài Sơn, phụ trách công tác nông nghiệp.
Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe tin ấy, chán nản biết bao nhiêu.
Được thăng quan tiến chức, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là phân công nội bộ của công tác phụ trách nông nghiệp này, lại làm Nghiêm Ngọc Thành cảm thấy điên đầu. Khu Đài Sơn vốn dĩ nông nghiệp đã là chủ yếu, chỉ có điều cai quản ở đấy không tìm thấy một công trường nào cho ra hồn. Cũng có nghĩa là phó chủ nhiệm chính của hội đồng cách mạng khu, mấy người lớn lớn nhỏ nhỏ ấy, sức lực chỉ có thể đổ dồn vào nông nghiệp.
Một phó chủ nhiệm mới nhậm chức như ông, chẳng quyết định được gì hết, cũng đồng nghĩa với việc chỉ được đứng ngoài trông vào thôi. Nếu so sánh về thực quyền với công xã hồng kỳ, đấy là hai thứ không thế nào so được.
Có tiếng mà không có miếng! Đây đúng là có tiếng mà không có miếng!
Nhưng là một đảng viên, phục tùng sự sắp xếp của cấp trên là một điều kiện cơ bản. Nghiêm Ngọc Thành có thể gánh đỡ việc cho người khác, nhưng khi rơi lên chính đầu mình, lại chẳng có cách gì. Giả sử vì việc sắp xếp công tác cho mình mà đặt điều kiện với cấp trên, thì hoàn toàn không phù hợp với quan trường lúc đó, chẳng được lợi lộc gì cả.
Năm 1977 không giống sau này, biểu dương và tự biểu dương của cán bộ đã trở thành mốt, không ngại dùng tất cả mọi cách, tự dát vàng lên mặt mình. Còn lúc này vẫn là "phê bình và tự phê bình"
Về lần bổ nhiệm này của Nghiêm Ngọc Thành, nội bộ ủy ban cách mạng huyện cũng phải tranh đấu quyết liệt lắm.
Trịnh Hưng Vân và Vương Bổn Thanh đái không qua ngọn cỏ, đây là bí mật được công khai ở huyện. Vì thế những cán bộ không hợp với Vương Bổn Thanh, tất lẽ dĩ ngẫu sẽ bị quy về"Trịnh phái". Trịnh Hưng Vân cũng rất mực khiêm nhường, chỉ cần người nào muốn gia nhập, nhất định sẽ đồng ý và tiếp nhận, về sau sẽ xem xét đến năng lực. Thực sự muốn gia nhập lại có thực lực nhất định, sẽ vô cùng trọng dụng. Những người tư chất thuộc hạng xoàng, cũng cố gắng cho sự an toàn nhất dịnh.
Chỉ có những ai không chắc chắn thì mới dứt khoát không dùng.
Trong đội ngũ chủ nhiệm công xã huyện, Nghiêm Ngọc Thành cũng là nhân vật khó kiếm. Lần này đóng vai tương phản với Vương Bổn Thanh, Trịnh Hưng Vân nhất định sẽ vắt óc nghĩ cách đưa ông ta vào trận địa của mình. Vì thế khi Thôi Tú Hòa vô cùng ghen ghét đề ra ý kiến phải điều Nghiêm Ngọc Thành xuống làm trạm trưởng trạm khí tượng trong hội nghị chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, Trịnh Hưng Vân cật lực phản đối, không những thế chẳng ngần ngại đề ra:
sử dụng một cán bộ có tài như thế này rất không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức.
Đa số phó chủ nhiệm đều gật đầu phụ họa.
Việc này cũng dễ hiểu thôi, ý kiến này của Thôi Tú Hòa đã chạm đến bức xúc của quần chúng. Người đã làm được đến phó chủ nhiệm hội đồng cách mạng huyện, ít nhiều cũng có năng lực thực sự của mình, giả dụ bản thân mình một ngày nào đó không cẩn thận đắc tội với Thôi Tú Hòa, ông ấy cũng làm như vậy, thì thiệt thòi lớn rồi. Cái ông họ Thôi này, ỷ là người thân của Vương Bổn Thanh, cái gì cũng dám nói ra miệng.
Thấy Trịnh Hưng Vân, người đứng đầu trong hàng ngũ phó chủ tịch, lại là người tổ chức nhân sự của phân quản lắc đầu phản đối, mọi người nhất định cũng sẽ hùa theo.
Qua mấy vòng đấu sức, liền có chuyện đương chức phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng của khu Thái Sơn lần này.
Trịnh Hưng Vân dù vẫn chưa hài lòng, nhưng cũng không vượt được Vương Bổn Thanh. Hơn nữa dù cho bị mất quyền, nhưng hãnh diện, cũng vẫn chấp nhận được, không biết chừng Nghiêm Ngọc Thành sẽ nhớ công lao của mình.
Tổ chức đã quyết định thế, Nghiêm Ngọc Thành cũng biết rằng nói thêm chẳng để làm gì. Chỉ hỏi một vài câu, ai sẽ đảm nhận công việc chủ nhiệm ủy ban cách mạng xã Hồng Kỳ.
"Trương Mộc Lâm"
Trịnh Hưng Vân trả lời.
Nghiêm Ngọc Thành chẳng nói được gì. Gọi Trương Mộc Lâm đến nói chuyện cùng ông, đã làm rõ quyết định này rồi. Trương Mộc Lâm là trợ thủ thứ hai của xã Hồng Kỳ, ông đi rồi, ông ta tiếp quản, là điều đương nhiên. Xem ra khi Vương Bổn Thanh loại được cái gai trong mắt, mỹ mãn rồi, cũng chẳng vội vàng đưa người thân của mình lên tranh chức. Một là ở xã Hồng Kỳ, Nghiêm Ngọc Thành danh tiếng lẫy lừng, vừa rời ghế, ảnh hưởng của ông vẫn còn lớn lắm, hai là Xã Hồng Kỳ trực thuộc khu Đài Sơn, ông phó chủ nhiệm khu Đài Sơn Nghiêm Ngọc Thành này, vẫn có thể danh chính ngôn thuận tham dự vào việc của khu Đài Sơn. Nếu lúc này vội vàng đưa người mình vào, không chừng năm bảy hồi lại bị người ta đẩy ra. Không cướp được gà thì ăn khoét gạo. Cho Trương Mộc Lâm nhận chức, tranh đấu sẽ bớt đi nhiều, đấy chỉ là sự điều chỉnh cán bộ thông thường, nhất định chẳng ai nói được gì.
Trương Mộc Lâm chẳng có chút kiên nhẫn gì, chỉ biết làm bừa. Để cho hắn ta nhậm chức một thời gian, khi nào thời cơ chin muồi rồi đổi người mình lên cũng không muộn.
Đêm khuya, văn phòng làm việc và cũng là ký túc xá độc thân của Nghiêm Ngọc Thành vẫn sáng đèn.
Lúc đó điều kiện phòng làm việc của cơ quan chính quyền cao nhất ở xã vô cùng tạm bợ, người yêu trẻ như Nghiêm Ngọc Thành cũng thuộc dạng nghèo trong huyện, thường là nơi làm việc và nơi ở cùng một chỗ. Đương nhiên cánh tay đắc lực như Nghiêm Ngọc thành, muốn có một chỗ ở và chỗ làm việc riêng biệt không có gì là khó, nhưng chính ông yêu cầu chỉ cần một căn phòng. Cũng cọi như là lấy thân mình làm gương. Dù sao mình cũng không nấu cơm, ăn ở nhà ăn, hai nơi hợp làm một, đấy cũng là cái tiện.
Nếu nói về vẻ bề ngoài, Nghiêm Ngọc Thành cũng được coi là đã thăng chức, vì thế cũng có một số người đến chúc mừng. Đều là những cán bộ giản dị và những xã viên đã quen thân với Nghiêm Ngọc Thành, không thấy được vẻ ồn ào trong đó.
Nghiêm Ngọc Thành dù có chán nản đến mấy, cũng không bao giờ than thở với cấp dưới và quần chúng, lại còn phải bỏ tiền túi, mua hạt dưa và lạc đến đãi khách.
Thấy dáng bộ vui cười của Nghiêm Ngọc Thành, tôi cười thầm trong bụng.
Vĩ nhân ơi là vĩ nhân! Không ngờ ông cũng có lúc phải ra nông nỗi này, ha ha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!