Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Trong lòng thái hậu vẫn còn tức giận với Tề Quân Mộ, cũng cảm thấy y làm sai chuyện. Ôn Uyển còn làm như vậy, bà không muốn tiếp nhận như thế.
Ôn Uyển chẳng khác nào công khai bạt tai hoàng đế, thái hậu mà nhận thỉnh tội của Ôn Uyển, sang ngày hôm sau, khẳng định trên triều đình có người đem việc này công kích Tề Quân Mộ, nói y khiến mẫu thân tức giận là kẻ bất hiếu.
Hoàng đế vừa đăng cơ, thái hậu tự nhiên không muốn thấy y bị người khác công kích thiếu đức hạnh, đây không phải là chuyện tốt. Trong lòng thái hậu vẫn còn biết rõ nặng nhẹ.
Về phần trong lòng chung quy có ngăn cách hay không, chỉ có thái hậu biết rõ.
Ôn Uyển từ cung Vị Ương đi một mạch đến đây, trở về tất nhiên cũng không có kiệu liễn.
Thân thể nàng cũng không quá tốt, cung Nhân Thọ cách cung Vị Ương một quãng đường, hơn nữa gió bấc như đao xoẹt qua mặt, nàng thường xuyên ho khan vài tiếng.
Từ phương diện nào đó mà nói, có rất nhiều người nhìn thấy một màn này, mặc dù không nói công khai, nhưng lén lút nói thầm trong đầu.
Cung nữ Ngọc Đào bên cạnh Ôn Uyển thấy dáng vẽ này thật không nữ: "Nương nương, bệnh của người còn chưa khỏi, đi một chuyến này lại làm sao. Người quỳ ở cửa cung Nhân Thọ lâu như vậy, thái hậu cũng không nhìn người, hoàng thượng mà biết việc này sẽ là vừa tiếc thương vừa khó chịu."
Ngọc Đào là người mà Ôn Uyển mang từ ngoài cung vào, là người rất trung thành, được Ôn Uyển coi trọng, trước mặt hoàng hậu Ôn Uyển lúc nào cũng nói vào câu dí dỏm thú vị.
Tề Quân Mộ yêu thương Ôn Uyển, việc này mọi người trong cung Vị Ương đều biết. Mỗi lần vẻ mặt thái hậu không hòa nhã với Ôn Uyển, Tề Quân Mộ đều đứng ra che chở cho chủ tử nhà các nàng.
Đáng tiếc, thân thể của Ôn Uyển thật sự quá kém, từ lúc thành hôn vẫn bệnh, đến nay vẫn không có nhận sủng. Nhưng phần ân sủng này, vẫn luôn có.
Ôn Uyển như danh, dáng vẻ thanh tú, vẻ mặt ấm áp dịu dàng động lòng người, hơi cau mày, chứa vài phần sầu khiến lòng người thương tiếc.
Nàng biết ý tứ trong lời của Ngọc Đào, trầm mặc nửa phần, đôi môi tái nhợt vì bệnh khẽ mở: "Ta thân là hoàng hậu, khi hoàng thượng chọc giận thái hậu, muốn nghĩ biện pháp khiến thái hậu nguôi giận, vì hoàng thượng phân ưu."
Trong đầu Ngọc Đào thật ra rất muốn hỏi, người không sợ hoàng thượng thật sự tức giận. Đương nhiên, lời này nàng không dám hỏi, trong đầu nàng suy nghĩ loạn lên hết, những suy nghĩ này hết thảy đều biến mất khi thấy Nguyễn Cát Khánh đi về phía các nàng.
Ngọc Đào đỡ Ôn Uyển đứng vững, dù chưa nhìn thấy thân ảnh của hoàng đế, nhưng trong cung ai không biết Nguyễn Cát Khánh thay mặt cho hoàng thượng.
Nguyễn Cát Khánh ở đây, còn hoàng đế có thể ở xa đây sao?
Ngọc Đào với những người ở cung Vị Ương đều nghĩ như thế, đều có rằng đây là hoàng đế sợ Ôn Uyển ủy khuất trước mặt thái hậu, mới để cho Nguyễn Cát Khánh đến đây xem tình hình, mà ngay cả Ôn Uyển cũng nghĩ như thế.
Nguyễn Cát Khánh thấy Ôn Uyển, ba bước thành hai bước đi tới, hắn vẫn như cũ hành lễ thỉnh an Ôn Uyển, tâm tình hay sắc mặt nửa phần không biểu hiểu.
Chờ đến khi Ôn Uyển để hắn đứng dậy, Nguyễn Cát Khánh mới trưng vẻ mặt cung kính lộ nụ cười trên mặt, hắn nói: "Nương nương, hoàng thượng có khẩu dụ, hoàng thượng nói, nương nương nếu thân thể không tốt, vậy thì ở trong cung chính mình tĩnh dưỡng. Hoàng thượng nói bản thân ngài là vua một nước, thuở nhỏ nhận giáo dục chu đáo của tiên hoàng, hiện tại gánh vác thiên hạ, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng không cần người khác làm thay ngài cái gì.
Hoàng thượng còn nói, nương nương nếu chuyện gì đều nhìn không quen, sau này sợ chẳng phải ngay cả lên triều cũng muốn thay ngài ấy đi, muốn phê tấu sớ thay ngài."
Nguyễn Cát Khánh cười híp mắt, nói ra những lời như đem dao đâm thẳng vào tim người. Lời nguyên bản của Tề Quân Mộ càng không lưu tình, đây chính là lời đã qua gia công chỉnh lý cho nghệ thuật.
Bằng không tình cảnh khẳng định còn khó coi hơn.
Lúc này, chờ hắn nói xong, sắc mặt của Ôn Uyển thật sự rất tái nhợt, chân đã muốn mềm nhũn, thân người lắc lư đứng không vững. Lời của hoàng đế rất độc địa, còn thiếu trực tiếp chỉ vào mặt nàng mắng nàng muốn mưu triều soái vị.
Tội danh này, một mình nàng gánh không nổi.
Ngọc Đào bước lên đỡ nàng, sau đó Ngọc Đào sốt ruột ngẩng đầu nhìn Nguyễn Cát Khánh: "Nguyễn công công, hoàng thượng không có khả năng nói những lời này với nương nương, đây có phải có hiều lầm gì không?"
"Lời nói của Ngọc Đào cô nương đây là nghi ngờ ta giả truyền thánh chỉ?" Nụ cười trên mặt Nguyễn Cát Khánh biến mất, hắn nghiêm trang: "Cô nương vào cung đã nhiều ngày, lại là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, nếu lời này bị người ngoài nghe được sợ là sẽ nghĩ người trong cung hoàng hậu nương nương không quy củ. Hoàng thương biết tính tình của hoàng hậu nương nương mềm mỏng, các ngươi là người nàng mang vào cung, thường ngày có lười nhác nương nương cũng sẽ không trách cứ, hoàng thượng còn cố ý để nội vụ chọn những kẻ thông minh đến hầu hạ hoàng hậu nương nương."
Bị quy chụp tội danh không quy củ, Ngọc Đào lập tức quỳ xuống: "Là nô tỳ lỡ lời, mong công công thứ tội." Tuy nói lời này ra, nhưng trong lòng lại vô cùng ủy khuất.
Trước đây Nguyễn Cát Khánh đều dùng ánh mắt vô cùng chờ mong tìm nàng nói chuyện, vậy mà đột nhiên trở thành mắt chó nhìn người thấp kém hơn. Cũng không biết đây là ý tứ của hoàng đế, hay là hắn thấy Ôn Uyển bị hoàng đế trách cứ nên muốn cởi bỏ quan hệ với các nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!