Cảnh đế đã ngẩn người ở xã hội hiện đại cũng mấy ngày rồi, bây giờ đã có thể thích nghi rất tốt ở đây rồi.
Nhắc đến cũng thật kỳ diệu, năm đó sau khi y chết khi mở mắt thì người đã nằm trong bệnh viện.
Là mấy người leo núi đã phát hiện ra y ở một góc nào đó, sau đó báo cảnh sát rồi đưa y vào bệnh viện.
Lúc đó Cảnh đế có hơi khiếp sợ, tất cả những gì trước mắt hoàn toàn không giống với Đại Tề.
Ở đây không có Hoàng đế, không có quân thần, nam giới không cần hơn mười tuổi lập tức thành thân, không cần để tóc dài, nữ giới hoàn toàn không bị ràng buộc.
Các cô có thể mặc quần áo bản thân thích, lộ tay lộ chân cũng không bởi vì bị nam giới nhìn thấy thì sẽ gả cho hắn ta.
Tất cả đều rất xa lạ khiến cho người ta hoang mang, nhưng Cảnh đế mơ hồ cảm thấy rất thích.
Cuộc sống không bị ràng buộc mới tốt đẹp hơn cuộc sống ngày xưa mà chính Cảnh đế cảm thấy như lồng giam bản thân.
Khi Cảnh đế vừa mới tỉnh, chuyện gì cũng không biết.
Cũng may mưu tính của y đủ thâm trầm, khi mới tới nơi xa lạ này, đối mặt với nhưng câu hỏi, có thể im lặng thì tuyệt không mở miệng, có thể lên tiếng thì nhiều nhất cũng chỉ nói hai chữ.
Khi y ngồi ở ngôi vị Hoàng đế ở Đại Tề đã diễn kịch cả đời, hiển nhiên rất dễ khống chế ánh mắt và biểu cảm cảu bản thân, cũng không khiến cho người khác phát hiện điều khác biệt nào.
Cuối cùng bác sĩ chỉ có thể chuẩn ra y bị mất trí nhớ, y không có giấy chứng minh không có nhà không có người quen biết.
Tiền chữa bệnh đều là các cảnh sát đưa y đến bệnh viện ứng ra.
May mắn cơ thể không bị gì hết, đầu óc coi như minh mẫn, cuộc sống sau này không đến mức khó khăn.
Tướng mạo của Cảnh đế vô cùng đẹp, lông mày như kiếm mắt sáng như sao, gương mặt tuấn tú.
Bởi vì là chủ quanh năm ngồi trên cao lại nói lời như đinh đóng cột, khí thế quanh người khiến ta run rẩy.
Khi gặp người không quen thuộc thì tất nhiên cần dựa vào cảm giác đầu tiên để đánh giá một người, nhưng nhìn thấy khó thế quanh người của Cảnh đế, tất cả mọi người sẽ cho rằng y là một tổng giám đốc tiền tiêu không hết, tuyệt đối không nhận ra y không có lấy một xu dính túi.
Xã hội hiện đại, chỉ cần bỏ sức lực, là không chết đói được.
Khi Cảnh đế xuất viện còn rất mờ mịt, căn bản không biết biết bản thân phải làm gì mới không bị đói.
Ở đây không phải là thời đại của Hoàng đế, Cảnh đế đã sớm buông bỏ tất cả của Đế vương, y hỏi cảnh sát có duyên gặp mặt một lần rằng có thể làm công việc gì.
Bởi vì y hiểu rõ, thời đại này, cảnh sát là phục vụ nhân dân, ít nhất không lừa người khác.
Cảnh sát này vẫn rất thương cảm y, nói với y, phát tờ rơi, người bán hàng vân vân đều có thể nuôi sống bản thân.
Chẳng qua y bây giờ không có chứng minh thư, đây là chuyện làm hơi khó.
Nhưng Cảnh đế và viên cảnh sát nhanh chóng không xoắn xuýt nữa, có người chặn Cảnh đế lại, nói có người sẽ tới đón y.
Người đến đón y không ai khác chính là Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch sinh ra tại thời hiện đại, nhưng từ khi ở trong bụng mẹ đã có ký ức của chính mình, có lẽ vì khi luân hồi quên uống canh Mạnh Bà.
Khi còn nhỏ tuổi, ký ức của anh còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ biết phải tìm một người, theo năm tháng càng lúc càng lớn, anh rốt cuộc nhớ lại tất cả.
Gia thế kiếp này của Thẩm Dịch rất tốt, anh vẫn luôn nỗ lực, bởi vì anh biết rõ chỉ khi bản thân đứng ở trên cao mới có cơ hội tìm được người tâm tâm niệm niệm kia.
Sau khi trưởng thành, Thẩm Dịch vào công ty nhà mình làm việc, hằng năm anh sẽ từ thông báo tìm người, người cung cấp manh mối sẽ được nhận tiền thưởng kếch xù
Hình ảnh mà anh cung cấp trên nền tảng là tự mình vẽ, in ra số lượng rất nhiều, dùng hết thời gian và tiền bạc để tìm kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!