Chương 86: (Vô Đề)

Nhân Khánh năm thứ năm, mùng 9 tháng 8, Thẩm lão phu nhân qua đời vì bệnh.

Tang sự của Thẩm lão phu nhân là một tay Thẩm Niệm lo liệu, Thẩm lão phu nhân với hắn mà nói là một người xa lạ có cùng huyết thống.

Nhưng sau khi bà bệnh chết, Thẩm Niệm long trọng mai táng cho bà.

Thẩm Thanh và Văn thị hiển nhiên không xuất hiện, mọi người đều có suy đoán của chính mình đối với chuyện này.

Thẩm Niệm vốn không quan tâm đến chuyện này.

Cả Đại Tề này đều biết Thẩm Niệm là người mà Hoàng đế tín nhiệm nhất, tay cầm quyền lớn, có tiếng nói trước mặt Hoàng đế nhất, bình thường ngay cả Cẩn thân vương cũng phải tránh mũi nhọn.

Cho nên nói vậy cũng có nguyên nhân, không chỉ một đại thần từng nhìn thấy gương mặt cung kính của Cẩn thân vương mỗi lần gặp Thẩm Niệm.

Mọi người tất nhiên đều có suy nghĩ của mình với điều này, chẳng qua không ai dám thăm dò tin tức từ chỗ Cẩn thân vương.

Danh tiếng này truyền đi càng khiến cho Thẩm Niệm sâu không thể lường được, dù sao Hoàng đế đã phế đi thân tộc, nhưng lại giữ Thẩm Niệm lại, điều này thể hiện Thẩm Niệm là một tay cao siêu đùa giỡn quyền thế.

Bởi vậy người muốn nịnh bợ Thẩm Niệm nhiều không sao đếm xuể, nhưng tính tình của Thẩm Niệm tương đối quái đản, bình thường không ở trước mặt Hoàng đế thì cũng ở trong cung, ngẫu nhiên về Hầu phủ cũng chỉ lưu lại vài hơi thở liền rời đi.

Từng có người châm biếm nói so với phủ Trấn Bắc hầu, hoàng cung xem như là nhà của Thẩm Niệm.

Sau khi lời này được đồn đãi ra ngoài, hôm sau trên triều đình Hoàng đế liền mở lời vàng nói: "Thẩm khanh một lòng vì an nguy của trẫm, nếu thật hắn có thể xem hoàng cung là nhà, trong lòng trẫm rất vui vẻ."

Hoàng đế đã lên tiếng như thế đã lập tức bịt được miệng những kẻ có ẩn ý.

Mọi người tìm không được cách nịnh bợ Thẩm Niệm, tang sự của Thẩm lão phu nhân vừa hay chính là cơ hội vô cùng tốt.

Trong ngày tiến hành tang sự của Thẩm lão phu nhân, phủ Trấn Bắc hầu vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Niệm cũng không phải là người thích giao thiệp với đồng nghiệp, chẳng qua ngày đó chính mình phải tiếp khách ở cửa.

Trên triều đình ngoại trừ quan vô cùng thanh cao tự ngạo, còn lại quan viên to to nhỏ nhỏ trên cơ bản đều đến.

Mọi người với Thẩm Niệm cũng không quá thân quen, gặp nhau chỉ là nói mấy lời khách sáo, thể hiện sự chia buồn của bản thân.

Thẩm Niệm khách khí trả lời, dáng vẻ thể hiện không có vấn đề gì.

Thẩm Niệm được ưu ái là chuyện mọi người đều biết, nhưng hôm nay mọi người mới biết Thẩm Niệm rốt cuộc được sủng đến mức nào.

Hạ nhân của phủ Trấn Bắc hầu đều là người trong cung được Hoàng đế điều tới, bởi vì phủ Trấn Bắc hầu chưa từng tổ chức yến hội lớn nào, cũng không có nữ chủ nhân nào.

Hoàng đế làm như vậy thể hiện rõ với mọi người, y tự mình làm chỗ dựa cho Thẩm Niệm, những kẻ muốn chế giễu hiển nhiên phải suy nghĩ lại.

Văn võ bá quan đều hiểu ẩn ý của Hoàng đế, đều chết lặng đi.

Sau đó không bao lâu, Hoàng đế và Cẩn thân vương đều tự mình đến phủ Trấn Bắc hầu, còn chuẩn bị ở lại Thẩm gia dùng bữa, vinh quang của Thẩm gia tại thời khác này đạt đến cực điểm.

Mọi người với ánh mắt ước ao như có như không nhìn Thẩm Niệm, bọn họ hiểu rõ trong lòng, trong mắt của Hoàng đế chẳng có Thẩm lão phu nhân gì cả, mà là Thẩm Niệm.

Khi Thẩm Niệm nhìn thấy Tề Quân Mộ, ánh mắt rực sáng lên ánh lên niềm vui mừng.

Hắn là chủ nhân duy nhất trong phủ Trấn Bắc hầu, hiển nhiên muốn đích thân chiêu đãi Hoàng đế.

Bầu không khí giữa quần thần hài hòa ấm áp, những người khác nhìn cũng quen mắt rồi.

Tề Quân Chước biết nội tình nhìn thấy hai người quá mức dính nhau, tâm trạng vẫn rất phức tạp.

Đến bây giờ, hắn đối với chuyện Thẩm Niệm và Hoàng đế bên nhau vẫn khó tiếp nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!