Chương 85: (Vô Đề)

Nhân Khánh năm thứ ba, mùng ba tháng mười một, tuyết lớn.

Trong đêm tối, ngọn đèn dầu trong điện Càn Hoa đong đưa, dưới ngọn đèn Tề Quân Mộ lo lắng dịu dàng nhìn gương mặt mệt mỏi của Thẩm Niệm, nở nụ cười.

Không biết qua bao lâu, ấn đường Thẩm Niệm nhíu lại, sau đó từ từ mở mắt ra.

Tích tắc nhìn thấy Hoàng đế, hắn hoàn toàn tỉnh táo: "Hoàng thượng không ngủ sao?" Giọng nói vì một số nguyên nhân, khàn khàn vô cùng.

Tề Quân Mộ nói: "Trong lòng trẫm vui vẻ, hơi không ngủ được."

Thẩm Niệm động thân thể, khẽ ừ một tiếng.

Trong lòng Tề Quân Mộ vui vẻ cũng không phải nói dối, y cùng Thẩm Niệm đã sớm tâm đầu ý hợp, nhưng bình thường hai người ngồi bên nhau cũng chỉ bàn quốc sự, thỉnh thoảng trong lời nói mang theo ý trêu chọc, cũng không làm gì vượt quá cấp bậc lễ nghĩa.

Chủ yếu là vì Thẩm Niệm đang chịu tang, tuy rằng Hoàng đế tự mình đoạt tình, không cho hắn giữ đạo hiếu, nhưng Hoàng đế vẫn đợi ba năm, đợi đến lúc Thẩm Niệm xả tang, hôm nay hai người sảng khoái uống rượu với nhau, rồi tưởng nhớ rồi lại chúc mừng.

Sau đó chuyện thuận lý thành chương, khi tâm ý tương thông, bốn mắt nhìn nhau đều là nỗi niềm yêu thương.

Còn có một chuyện, đó là Tề Quân Mộ sống qua cái chết của kiếp trước.

Tề Quân Mộ vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, càng đến thời điểm đó, trong lòng y càng hoảng hốt, nếu như có thể sống, không ai muốn chết cả.

May mắn đời này có người bên cạnh, Thẩm Niệm đều để ý mọi chuyện vào mắt, nhưng hắn vẫn không nói không hỏi gì.

Điều này khiến Hoàng đế vừa vui vừa không nỡ

Vui vẻ là Thẩm Niệm tín nhiệm chính mình, không nỡ vì người này đều giấu mọi thứ ở trong lòng.

"Hoàng thượng suy nghĩ cái gì ?" Giữa khoảng lặng im, Hoàng đế nghe thấy Thẩm Niệm hỏi.

Tề Quân Mộ nhìn hắn mới nói: "Tại sao em không hỏi điều gì?"

Đầu lông mày Thẩm Niệm hơi động, hắn mỉm cười, gương mặt dịu dàng lại tuấn tú: "Em tin Hoàng thượng."

"Vậy em là chờ trẫm chủ động lên tiếng sao?" Tề Quân Mộ lại nói.

Thẩm Niệm lắc đầu, hắn nói: "Không phải, Hoàng thượng có nói hay không đều không quan trọng.

Trong lòng em cũng có bí mật, nghĩ đến khi chúng ta già rồi sẽ nói với người."

Sau khi nghe lời này, Tề Quân Mộ cũng không xoắn xuýt nữa, y cầm tay của Thẩm Niệm dịu dàng nói: "Được, chờ chúng ta già rồi, chúng ta sẽ trao đổi bí mật cho nhau."

Thẩm Niệm ừ một tiếng, hắn hơi mệt lại hơi buồn ngủ, liền lơ mơ nói: "Hoàng thượng, ngủ đi."

"Được." Tề Quân Mộ đáp lại, trong điện cũng không lạnh, hai người ôm lấy nhau, nghe tiếng tim đập, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Thẩm Niệm tỉnh dậy trước, Hoàng đế còn đang ngủ.

Hoàng đế ngủ thoáng nhìn ngoan ngoãn lại vô hại, gương mặt lành lạnh như tuyết dịu dàng đi rất nhiều.

Biểu cảm như vậy cũng chỉ có mỗi Thẩm Niệm nhìn thấy, đối với triều thần và văn võ bá quan, Hoàng đế vĩnh viễn là người đứng trên cao, cao đến mức không thể bám vào.

Thật sự là may mắn, Thẩm Niệm nghĩ thầm, hắn đã hái được ánh trăng ở trên không trung vào tay rồi.

Đã qua thời gian vào triều, Nguyễn Cát Khánh cũng không đến đây đánh thức, Thẩm Niệm biết chắc chắn đây là ý của Hoàng đế, hắn cũng không động đậy, lẳng lặng chờ Hoàng đế tỉnh lại.

Thẩm Niệm biết từng cái cây ngọn cỏ từng đồ dùng trong điện Càn Hoa bày biện ra đều là những thứ hắn thích, tuy rằng hắn chưa từng thể hiện rõ ràng ra.

Mỗi khi có thời gian, Hoàng đế thật sự là một người rất cẩn thận rất dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!