Chương 84: (Vô Đề)

Chuyện xảy ra ở trong cung vào buổi tối hôm đó chưa từng truyền ra bất cứ lời đồn nào, đại thần cũng không dám lén lút nghị luận nhiều hơn, Thái hậu bị bệnh cũng không khiến mọi người đặt biệt quan tâm.

Khi Hoàng đế vào triều, những đại thần đều nghĩ đỉnh đầu cảu Hoàng đế một màu xanh lè, nhìn sắc mặt của Hoàng đế mà xem, mắt của bọn họ có mù đâu, thế cho nên các đại thần rất thành thật một khoảng thời gian.

Hoàng đế nói cái gì cũng không có người nào phản bác một câu, rốt cuộc nói một không hai chân chính.

Tề Quân Mộ nhìn thấy sự thức thời của đại thần thì xem như hài lòng, Những người này suy nghĩ cái gì y không quan tâm, dù sao chuyện của Ôn Uyển và Lâm Ân là thật, ít nhất kiếp trước là thật.

Về chuyện màu xanh trên đỉnh đầu, đây là sự thật không cách nào phai mờ, Hoàng đế đối với sự thật này chẳng thèm trấn áp phản bác.

Trải qua một loạt chuyện, Tề Quân Yến và Tề Quân Hữu ngược lại thành thật rồi, ngay cả Hiền thái phi ở trong cung cũng chẳng thế nào nhảy nhót nữa.

Tề Quân Mộ rất coi trọng Chu gia Thanh Châu, cho nên Chu gia bổn gia ở kinh thành ở Thanh Châu căn bản không đáng nói đến.

Trên triều đình thiếu Tả tướng, quan viên phe cánh thiếu Tả tướng, tất nhiên cần tiến hành bổ sung tuyển chọn.

Tề Quân Mộ cũng không lập tức chọn ngay những quan viên nhập kinh từ địa phương, mà quyết định chờ sau ân khoa, tuyển chọn một nhóm rồi mới tiến hành bổ sung quan ở kinh thành.

Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, đều biết đây là thời cơ khó gặp, cho nên nhất thời chiến tích của quan địa phương bên ngoài kinh thành nổi bật, đều cố gắng trong vùng cai quản của chính mình không có bất cứ gió thổi gì, đều chờ đợi được lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, một bước lên mây.

Những chuyện này trên triều đình đều cần từ từ sẽ đến, Tề Quân Mộ tuyệt không cuống cuồng.

Y đã dọn sạch tất cả trở ngại trước mắt, theo lý thì tâm trạng của y hẳn là vô cùng tốt, thế nhưng gần đây Thẩm Niệm vẫn luôn bận rộn, cho dù đều ở trong cung, nhưng bọn họ cũng rất ít gặp mặt, bởi vậy tâm trạng của Hoàng đế hơi không ổn.

Tề Quân Mộ biết, có rất nhiều chuyện chắc chắn Thẩm Niệm có nghi hoặc, ví dụ như vì sao y khẳng định Ôn Uyển có vấn đề, dù sao bây giờ Ôn Uyển và Lâm Ân vẫn chưa quang mình chính đạo cấu kết với nhau, ít nhất trong cung chưa từng có chuyện vượt quá giới hạn.

Còn có những hoài nghi đối với Anh vương và Lâm gia…vân…vân.

Tề Quân Mộ biết Thẩm Niệm thông minh, trong lòng chắc chắn suy nghĩ những điều này, chỉ là có một số việc hắn vốn không biết nên mở lời như thế nào.

Hôm nay Thẩm Niệm khó mà có được một khoảng thản thời, liền đến đây gặp Hoàng đế.

Khi hắn đến thì Tề Quân Mộ dang xem tấu sớ.

Sau khi hắn đến, Tề Quân Mộ buông tấu sớ xuống.

Tề Quân Mộ để hắn ngồi xuống rồi nói: "Quốc quân Tây Địch đưa không ít những thứ đến nhận lỗi, sứ thần của bọn họ bị thần trẫm đuổi đi hết rồi."

Thẩm Niệm đã biết việc này, vì thế hắn gật đầu nói: "Bọn họ không có ý tốt, nếu thứ tốt đã đến tay rồi thì đuổi bọn họ đi sớm một chút cũng tốt."

Sứ thần Tây Địch vốn muốn gây xích mích tình cảm giữa Tề Quân Mộ và mấy anh em họ, để Anh vương thu được ngư ông đắc lợi, bọn họ đều chờ chê cười, kết quả không ngờ tình thế xoay chuyển quá nhanh, Anh vương còn chưa hành động đã bị nhổ tận gốc rồi.

Sứ thần Tây Địch vốn tưởng chuyện bọn họ cấu kết với Anh vương thì Hoàng đế Đại Tề không có chứng cứ sẽ không truy cứu, ai dè Tề Quân Mộ vẫn cứ gửi thư cho Tây Địch, không nói đến chuyện trách cứ bọn họ một trận, làm sáng tỏ còn yêu cầu bồi thường, nếu không quân Tây Cảnh cũng không phải ngồi không.

Ông cụ Yến Vân Đài vẫn có tâm huyết đã sớm chịu nối nổi muốn chỉnh đốn Tây Địch một trận.

Bây giờ giao chiến với Tây Địch thì Tề Quân Mộ không sợ, chẳng qua thành trì có người sống của Tây Địch thì cách biên cảnh Đại Tề một khoảng, địa thế cũng rất hiểm trở, giao chiến tất sẽ có thương vong, cũng không chiếm được thành trì của bọn họ, đối với Đại Tề mà nói cũng không có lợi.

Quốc quân của Tây Địch cũng không muốn giao chiến với Đại Tề.

Gã vừa mới đăng cơ, cần ổn định tình thế bên trong Tây Địch, lúc này chiến tranh thì đối với gã cũng chẳng cả lợi ích gì cả.

Vì tranh thủ hòa bình tạm thời, Quốc chủ của Tây Địch dâng vàng bạc và bò dê cùng với ngựa cho Đại Tề.

Ngựa là Thẩm Niệm và Hoàng đế bàn bạc cố ý tăng thêm, đòi hỏi số lượng cũng không ít.

Sức chân của ngựa Tây Địch rất tốt, trước đây Đại Tề tốn không biết bao nhiều vàng mới mua được một con, bây giờ có cơ hội mà không tranh thủ chỉ là kẻ ngu thôi

Trong lòng Quốc chủ Tây Địch có nhỏ máu hay không thì Tề Quân Mộ không biết, nhưng y muốn cái gì đều được đưa tới, điều này khiến y rất hài lòng. Lúc này sứ thần Tây Địch cũng không còn tác dụng gì, tất nhiên phải đưa bọn họ quay về Tây Địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!