Ôn Uyển muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng Tề Quân Mộ đã không muốn nghe những lời giải thích của nàng nữa.
Làm Hoàng đế, muốn nghi ngờ một người, tự nhiên có thể điều tra những tình huống không hợp lý.
Khi Ôn Uyển cùng y thành thân thì đổ bệnh, có lẽ lúc đó cũng không phải nàng cố ý, nhưng sau đó, nàng không muốn để y tới gần, vẫn cố ý khiến bản thân bị bệnh là sự thật.
Ôn Uyển hưởng thụ quyền thế và yêu thương của y nhưng rồi chưa từng cho bản thân y nửa phần thật lòng.
Nhớ tới cái chết của kiếp trước dồn dập và uất ức như vậy, cảm giác hút thở không thông đến mức cực điểm khiến Hoàng đế rất khó chịu.
Nhưng y vẫn nén xuống.
Y nhìn Lâm Tiêu, đây là cữu cữu mà y vẫn rất tín nhiệm.
Kiếp trước, y đã cho Lâm gia rất nhiều quyền lợi, cấm vệ trong cung, quân Tây Cảnh Bắc Cảnh …Y cho rằng cữu cữu giúp đỡ y thượng vị vĩnh viễn đứng về phía y thế nhưng lòng người khó đoán.
"Hoàng thượng vẫn luôn hoài nghi Lâm gia sao?" Trong đại điện im ắng, Lâm Ân vẫn luôn không nói gì bây giờ mới lên tiếng, giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, không lãnh đạm như Tề Quân Mộ.
Tề Quân Mộ nâng mắt nhìn về phía hắn.
Lâm Ân nghiêng đầu, hắn nói: "Ta chỉ là tò mò, gần đây Lâm gia cũng chưa từng làm ra chuyện gì khiến người ta nghi ngờ, làm sao Hoàng thượng nghi ngờ đến Lâm gia.
Hay là từ xưa Đế vương đều đa nghi?"
Trước khi chết ở kiếp trước Tề Quân Mộ nghi ngờ tất cả mọi thứ, chỉ là khi đó y chưa từng xấu chuỗi hết toàn bộ sự việc, hơn nữa sự biến mất của Tề Quân Chước khiến y hỗn loạn tinh thần, thế mới khiến cho Ôn Uyển dễ dàng đắc thủ.
Nhưng dựa trên bản chất mà nói, Tề Quân Mộ cũng không phải là Hoàng đế tùy tiện hoài nghi người khác.
Kiếp trước y tin Ôn Uyển, tin Lâm Tiêu, chuyện đổi con không phải là chuyện có thể bị người khác dễ nghỉ tới, thế cho nên cuối cùng rơi vào kết cục này.
Đời này y tin Thẩm Niệm, vẫn tin Tề Quân Chước, khi tất cả mâu thuẫn đều chỉ về phía Tề Quân Chước, trong lòng y cũng không phân vân về phần tín nhiệm này.
Đương nhiên, thân là Đế vương, tính đa nghi y cũng không thiếu.
Cho nên sau khi nghi ngờ đến Lâm Tiêu, y mới có thể nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, điều tra đến những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua những điều này y không cần nói với Lâm Ân, Lâm Ân không hiểu y, y cũng không hiểu Lâm Ân, hoàn toàn không cần bộc bạch.
Lâm Ân nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tề Quân Mộ, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Rõ ràng có gương mặt giống nhau, nhưng thân phận lại như khác nhau một trời một vực.
Đối mặt với Tề Quân Mộ, hắn làm sao không có hâm mộ không có đố kị chứ.
Chỉ là hắn cho rằng bản thân có cơ hội, kết quả không ngờ không đợi bọn họ hành động, tất cả đều kết thúc.
Bọn họ không hiểu Hoàng đế, gần đây Hoàng đế lạnh nhạt như có như không với Lâm gia, bọn họ cho rằng mọi chuyện đều vì Thẩm Niệm, không ngờ ngọn nguồn đều bắt đầu từ bản thân Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Lâm Ân nhìn về phía Thẩm Niệm vẫn luôn im lặng đứng sau Tề Quân Mộ, hắn nói: "Chim hết mới cất cung tên, hôm nay Trấn Bắc hầu chứng kiến những chuyện này sẽ không sợ chứ?"
"Tất nhiên không sợ.
"Thẩm Niệm mỉm cười, thẳng thắn nói: "Lòng ta đối với Hoàng thượng thiên địa chứng giám, đừng nói Hoàng thượng không làm như vậy, cho dù Hoàng thượng làm như vậy, ta cũng cam tâm tình nguyện."
Lâm Ân: "…"
Vốn tưởng gây ly gián quan hệ giữa trung thần và Hoàng đế, nhưng bị Thẩm Niệm nói như thế, vẫn nghĩ bên trong lời này kỳ lạ ở chỗ nào.
Lúc này Tề Quân Mộ lên tiếng: "Song sinh nam không may mắn, hạ sinh sẽ bỏ một người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!