Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Nhưng bây giờ nụ cười của hoàng đế là ngoài cười nhưng trong chẳng cười, thần sắc trong mắt lại lạnh lùng vô cùng.
Thẩm Niệm có cảm giác, nụ cười này không phải đối với hắn mà là với Ôn Diệu và Tề Phàm đứng cách hắn rất xa.
Không có ý do gì, nhưng trong lòng Thẩm Niệm cho rằng sự thật là như vậy.
Nhưng ngay tiếp theo đó là nỗi nghi ngờ dâng lên, Tề Phàm là thế tử Anh vương, hoàng đế đối với hắn bình thường thì cũng là chuyện thường tình, nhưng Ôn Diệu là quốc cữu gia, có người nói vì quan hệ của hoàng hậu Ôn Uyển, hoàng đế cũng rất thích Ôn Diệu, hắn còn được hoàng đế tự mình chỉ bảo.
Nhưng vì sao bây giờ hoàng đế lại có thái độ như vậy? Hay là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hoàng đế thích hoàng hậu, tự nhiên của ưu ái người nhà của nàng ta. Mặc khác, Ôn gia lớn mạnh sẽ có thể bảo hộ hoàng hậu sẽ không bị oan ức trong cung.
Thẩm Niệm suy nghĩ trong lòng, thái độ của hoàng đế, có lẽ đối với Ôn Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên tâm tình mới thể hiện vậy.
Dù sao, quan hệ giữa triều đình và hậu cung từ xưa đều là hỗ trợ lẫn nhau, mẫu tộc cường đại, phi tử có phạm vào sai lầm thì hoàng đế cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, dù trong lòng có không tình nguyện như thế cũng sẽ tạm thời nhẫn nhịn.
Mẫu tộc của phi tử trong cũng nhỏ bé thì khi phi tử sai sẽ nhận nghiêm phạt thích đáng.
Cảnh đế là người mặc kệ mẫu tộc của ngươi có lớn mạnh hay không, hậu cung hay trên triều chỉ mình ta có tiếng nói nếu chọc giận ta, vậy thì bọn họ cũng chỉ có một kết cục.
Nhìn thấy hoàng đế cùng những chuyện rối loạn kia cũng chỉ trong tích tắc
Mấy suy nghĩ cứ xoay chuyển trong đầu Thẩm Niệm, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, vả lại còn có thể một công đôi việc, một mặt thỉnh an thỏa đáng với hoàng đế, một mặt gợn sóng trong lòng cũng không để kẻ khác để ý tới.
So với sự phức tạp trong lòng Thẩm Niệm, Tề Phàm và Ôn Diệu lại chẳng nghĩ nhiều như vậy.
Hai người thỉnh an hoàng đế, lại đồng thời thể hiện sự phẫn nộ liếc nhìn Thẩm Niệm, gương mặt mang theo vẻ mất hứng và kiêng kỵ.
Thẩm Niệm chắng liếc nhìn bọn họ, dừng như hoàn toàn xem hai người không tồn tại, hoặc là căn bản chẳng quan tâm đến, từ lúc đi vào thái độ phải nói là cao ngạo cực điểm.
Tề Phàm và Ôn Diệu nhìn nhau, chỉ cảm thấy khuôn mặt của Thẩm Niệm càng ngày càng đáng ghét. Chỉ là bọn họ cũng không dám có hành động gì, sợ Thẩm Niệm lại đánh hai người bọn họ, một suy nghĩ lướt qua trong đầu, chờ ngày Thẩm Niệm bị thất sủng, tuyệt đối phải khiến cho hắn quỳ xuống cầu xin bọn họ.
Ánh kiếm chớp nhoáng giữa ba người hoàng đế thấy rất rõ, rõ ràng Thẩm Niệm chiếm ưu thế. Như vậy tốt rồi, không cần y đứng ra che chở.
Tề Quân Mộ ngồi tựa vào ghế nhìn về phía Thẩm Niệm nói: "Ngươi còn chưa khỏi bệnh mà, sao không ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, cứ gấp rút vào cung làm gì."
"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, vi thần đã không sao rồi." Thẩm Niệm cung kính nói.
Tề Phàm và Ôn Diệu nhìn bộ dạng này của hắn chớp mắt cảm thấy đau cả răng, hâm mộ và đố kị. Hiện này ở kinh thành có ai mà không biết không rõ chuyện hôm qua hoàng đế tự mình đến phủ Trấn Bắc hầu cơ chứ.
Cũng không biết Thẩm Niệm cho hoàng đế uống bùa mê thuốc lú đi, ngay cả Ôn gia mẫu tộc của hoàng hậu cũng chẳng cả vinh hạnh này.
Nghĩ đến đó, Ôn Diệu đỏ con mắt nhìn Thẩm Niệm.
Hoàng đế đối với điều này không phát giác ra, y vẫn nói đùa với Thẩm Niệm: "Sớm biết như vậy, trẫm nên sớm đi thăm ngươi, bệnh của người cũng sẽ nhanh khỏi hơn một chút, không cần phải chịu tội lâu thế."
Thẩm Niệm vội nói: "Hoàng thượng trăm ngàn công việc, vi thần chỉ là phát sốt bình thường thôi, không dám để hoàng thượng mong nhớ."
"Ngươi là cánh tay đắc lực của trẫm, làm sao mà trẫm không mong nhớ cơ chứ." Tề Quân Mộ nói một cách thoải mái.
Thẩm Niệm đứng đó vẻ mặt vừa cảm động vừa không câu nệ. Trong lòng hắn rất rõ trận bệnh này thật ra là tâm bệnh, từ khi từ Bắc Cảnh về kinh thành, hắn gặp rất nhiều việc.
Cộng thêm nỗi thống khổ mất đi người thân, sự chèn ép hoặc ít hoặc nhiều của người xung quanh. Bên ngoài hắn thể hiện sự ung dung nhưng thật chất tinh thần cũng vẫn luôn ở trạng thái căng thẳng, áp lực từ bồn phía đè nén xuống.
Cho đến khi Thẩm lão phu nhân lập bẫy khiến Văn thị lộ ra chân tướng, hắn từ đôi ba câu của Thẩm lão phu nhân và Văn thi cũng suy đoán được chân tướng sự việc năm đó. Tất cả đều khiến hắn hít thở không thông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!